Chương trước
Chương sau
Bên trong quán trà thanh nhã, chỉ còn lại hai người Quý Bác và Lam Vũ.
Nhìn bóng dáng bốn người rời đi, giọng nói khàn khàn của Lam Vũ vang lên trong phòng: “Quý Bác, chúng ta kết hôn đi.”
Quý Bác tay run lên, “Loảng xoảng” một tiếng, một chiếc chén sứ Thanh Hoa bị ném trên mặt đất vỡ vụn.
“Cô nói cái gì?! Kết hôn? Cô điên rồi! Hiệp nghĩ lúc trước của chúng ta chỉ có đính hôn, không kết hôn!”
Cưới một người phụ nữ tâm tư thâm trầm như rắn rết, hắn là ngại mạng mình dài quá sao?!
Mỗi ngày chỉ cần nghe giọng nói của cô ta chính là một loại tra tấn cực lớn, chẳng lẽ còn muốn mỗi ngày đối mặt với cặp mặt tối om khiếp người kia?!
Cô ta thoạt nhìn rõ ràng rất bình thường, vì cái gì lại cho người ta một cảm giác cực kì không thoải mái?
Âm khí dày đặc, như là lệ quỷ mới bò từ dưới mộ lên.
Nếu không phải Quý Bác ý chí kiên định, không tin quỷ thần, hắn thật sự sẽ bị Lam Vũ dọa thành bệnh thần kinh.
Lam Vũ lại đối với thái độ của hắn không thèm để ý.
Quý Bác có đồng ý cưới cô ta hay không cũng không quan trọng, người cô ta thích lại không phải Quý Bác, quan trọng là, Quý Bác nhất định phải cưới cô ta!
“Anh yên tâm, chúng ta chỉ kết hôn giả mà thôi, chính là giả vờ như vậy, sau khi kết hôn một năm, chúng ta có thể lập tức ly hôn. Lấy điều kiện của anh, muốn tìm dạng phụ nữ gì cũng có, không có người phụ nữ nào để ý việc anh từng ly hôn. Bởi vì đến lúc đó anh chính là người giàu có nhất thành phố A, tổng giám đốc tuổi trẻ đẹp trài sở hữu tài sản hàng tỉ, phữ nữ đối với anh sẽ xua như xua vịt.”
“Huống chi, tôi đã dự cho anh của hồi môn của tôi 10% cổ phần! Quý Bác, anh không phải muốn lấy không đồ của tôi? Thiên hạ không có cơm trưa miễn phí, anh làm người lèo lái một tập đoàn mười mấy năm, ngay cả đạo lí đơn giản này cũng không rõ sao?”
Quý Bác nghe cô ta nói, suy sụp ngã vào chiếc ghế.
Hắn có cảm giác mọi việc càng ngày càng thoát khỏi sự khống chế của hắn, hắn cảm thấy, chính mình đã làm sai việc gì đó, mà chuyện này khả năng sẽ ảnh hưởng cả đời hắn!
Hắn không có chỗ nào bằng Cảnh Dật Thần, mấy lần thua trong tay Cảnh Dật Thần, tuy rằng không cam lòng, nhưng hắn tâm phục khẩu phục, năng lực cùng tài lực của Cảnh Dật Thần xác thật hơn hơn hắn gấp mấy lần, hắn ăn mệt cùng giáo huấn, lần sau sẽ không tái phạm sai lầm.
Nhưng mà hiện giờ hắn không chỉ bị Cảnh Dật Thần hoàn toàn đàn áp, còn phải bị một người phụ nữ khống chế sự sống chết, loại cảm giác này làm hắn cảm thấy bị sỉ nhục!
“Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, tôi sẽ chọn ngày lành, bỏ qua đính hôn trực tiếp kết hôn đi! Anh tốt nhất đừng nghĩ muốn phản kháng, tôi đã nói, nhiều nhất một năm, chúng ta liền có thể ly hôn, nếu anh không dựa theo lời tôi nói mà làm, tôi cam đoan, cả đời anh đều sẽ bị tôi hủy diệt. Không tin anh có thể thử xem.”
“Ừ, còn có, nếu chúng ta kết hôn, tôi sẽ khiến Quý Mẫn Quyết lập tức cút khỏi tập đoàn Quý thị, vị trí tổng giám đốc sẽ là của anh, về sau anh nói một không hai, không bao giờ có ai dám phản đối.”
Quý Bác dần dần ngồi thẳng lại, ánh mắt suy sụp của hắn đã biến mất, thay thế là sự kiên định.
Dù sao hắn đều đã ở trên thuyền của Lam Vũ, Lam Vũ cần phải thành công, hắn cũng cần phải thành công!
Lam Vũ nhìn hắn nhanh như vậy đã điều chỉnh lại tâm trạng, không khỏi cười khanh khách hai tiếng.
Đáng tiếc cô ta đã quên, giọng nói của cô ta hiện tại giống như tiếng kêu ồn ào cảu quạ đen ồn ào, mà giọng nói thanh thúy dễ nghe trước.
Quý Bác bị tiếng cười khủng bố của cô ta làm cho da đầu tê dại, nhanh chóng dời đi lực chú ý của cô ta: “Cô không phải nói, phải cho Cảnh Dật Thần một kinh hỉ sao? Ở đâu vậy? Hôm nay chỉ thấy hắn cho chúng ta kinh hỉ!”
Lam Vũ sờ sờ khuôn mặt chính mình đã trở nên bóng loáng tinh tế, cảm thụ da thịt mềm nhẵn của mình, trong lòng cô ta càng thêm khát máu tàn khốc.
“Đừng nóng vội, kinh hỉ tôi đã đưa đến, không biết Thượng Quan Ngưng có nhận được không, anh nói tôi nên để đứa bé của Thượng Quan Ngưng chết, hay là nên để cô ta chết cùng với đứa bé đây?”
Quý Bác sửng sốt, ngón tay liền gắt gao nắm chặt nhau, cắn răng nói: “Cô có ân oán với Cảnh Dật Thần, liên lụy người vô tội làm gì! Cô ấy cùng đứa bé không có đắc tội cô.”
Lam Vũ uống một ngụm trà lạnh trên bàng, dùng ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn lướt qua Quý Bác: “Vô tội? Hừ, tôi mới là người vô tội nhất! Như thế nào, anh đau lòng? Cũng không phải người phụ nữ của anh, cũng không phải con của anh, anh đau lòng cái gì?”
Cô ta nói xong, đem chén trà uống một hơi cạn sạch, thật giống như đang uống máu tươi của ai đó.
“Ha ha ha, Cảnh Dật Thần, hy vọng lúc anh nhìn thấy cô ta đừng khóc lóc nhớ tới tên tôi!”
……
Sáng sớm ngày hôm nay Thượng Quan Ngưng đã bị Cảnh Dật Thần đưa đến biệt thự của hắn ở ngoài thành, cùng bị đưa tới còn có Triệu An An.
Tuy rằng Triệu An An tương đối ầm ĩ, nhưng Cảnh Dật Thần sợ Thượng Quan Ngưng một mình buồn chán, cố ý đem Triệu An An đưa tới, cùng nói chuyện với Thượng Quan Ngưng.
Khi các cô tới nơi Tiểu Lộc đã ở biệt thự chờ sắn.
Hôm nay Tiểu Lộc vẫn như cũ buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, mặc một bộ quần áo thuận tiện cho vận động màu đen, giày cũng màu đen, trên khuôn mặt như búp bê không có biểu tình gì.
Thượng Quan Ngưng biết, Tiểu Lộc không bình thường. Không, có lẽ phải nói, Tiểu Lộc như vậy mới là bình thường, ít nhất giống một cô gái đã hai mươi sáu tuổi trầm ổn cùng nội liễm.
Triệu An An không có gặp qua Tiểu Lộc, cô không hay đến Cảnh gia, hành tung của Tiểu Lộc lại cực kì thần bí, hai người đến nay cũng chưa từng gặp qua.
Thượng Quan Ngưng tự nhiên giới thiệu hai người một phen, chỉ là trong lòng cô nghĩ, nếu Tiểu Lộc hiện tại vẫn là dáng vẻ một đứa bé như trước, nhất định sẽ ở chung với Triệu An An rất tốt.
Triệu An An nhiệt tình chào hỏi Tiểu Lộc, lại bị Tiểu Lộc không nóng không lạnh đáp lại, cô ấy rất không vui vẻ, bởi vậy trực tiếp lôi kéo Thượng Quan Ngưng vào phòng.
Tiểu Lộc không đi vào, cô từ ống tay áo lấy ra súng, lắp đạn, không chút tiếng động đi tuần tra dọc theo biệt thự.
Trời cao cướp đi của cô một thứ gì đó, lại cũng cho cô một năng lực nào đó.
Cảm giác của cô đối với nguy hiểm cực kì nhạy bén, trong tình huống bình thường, càng nguy hiểm, năng lực của cô sẽ càng lớn, trạng thái tốt nhất của cô sẽ duy trì càng lâu.
Hôm nay đến biệt thự này, cô cũng đã cảm giác có một hơi thở không bình thường, đó là hơi thở nguy hiểm.
Thượng Quan Ngưng nhìn Tiểu Lộc cẩn thận đi ra ngoài, trong lòng cũng có chút lo lắng.
Nhưng mà hôm nay Cảnh Dật Thần lại đưa cô đến đây, nói qua nơi này cực kì an toàn, ít nhất so với tiểu khu Lệ Cảnh an toàn hơn chút, bởi vì đây là biệt thự độc lập, muốn hoàn toàn bảo vệ tương đối dễ dàng, không giống tiểu khu Lệ Cảnh là một tiểu khu với hình thức mở, bên trong còn có rất nhiều những người khác.
Thượng Quan Ngưng làm chính mình tận lực thả lỏng, cảm xúc quá mức khẩn trương sẽ ảnh hưởng đến con, cô muốn cam đoan đứa bé của mình không chịu bất luận tổn thương nào.
Cũng may có Triệu An An tính cách tùy tiện ở bên cạnh cô, thỉnh thoảng bị cô ấy ngốc nghếch chọc cười, tâm trạng Thượng Quan Ngưng cũng không tồi.
Lúc này tâm trạng không tệ, Thượng Quan Ngưng lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế, rồi đột nhiên im bặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.