Chương trước
Chương sau
Bóng ma tâm lí của Mộc Thanh càng ngày càng lớn, kể cả Triệu An An lại lần nữa khiêu khích Trịnh Kinh đều xem nhẹ.
Nhưng mà về phương diện khác, Mộc Thanh lại cảm thấy có chút xin lỗi Trịnh Kinh.
Triệu An An quả thực chính là người điên, xuống tay không lưu tình, hạ miệng càng không lưu tình, hàm răng của cô sắc bén hắn đã sớm chịu qua, bị cô cắn một ngụm thật là đau đến da đầu cũng tê dại! Trịnh Kinh vậy mà bị cô cắn nát lỗ tai, cắn nát bả vai, anh em của hắn thật là phải chịu khổ!
Nếu không phải nhìn trên mặt mũi của hắn, Trịnh Kinh làm sao có thế chịu nhiều vết thương như vậy nhưng lại không phản kích!
Lấy thân thủ của hắn, đánh thắng Triệu An An nhẹ nhàng giống như uống nước!
Cho nên, tuy rằng trong lòng Mộc Thanh đối với việc Triệu An An thân mật tiếp xúc với Trịnh Kinh cực kì khó chịu, lại vẫn như cũ xấu hổ nói xin lỗi với anh em tốt: “Anh em tốt, xin lỗi! An An bị tớ chiều hư rồi, rất thích làm bậy, cậu đừng để ở trong lòng, coi như…… Coi như bị chó cắn một ngụm. Nể mặt tớ, chuyện này cho qua được không, đừng nóng giận, lát nữa để tớ làm chủ, tìm một chỗ thật tốt, an ủi cậu được không.”
Trịnh Kinh tuy rằng cực kì bực mình, nhưng mà anh em tốt của hắn cũng đã nói tới như vậy, hắn cũng không thể không bỏ qua. Hơn nữa hắn cũng không để trong lòng, chỉ là bị Triệu An An khiêu khích như vậy cả người đều đau!
Chỉ là, không đợi hắn mở miệng, Triệu An An lập tức không đồng ý!
Cô thét chói tai nhảy dựng lên, rồi sau đó đập cái bàn bên cạnh Mộc Thanh “Bang bang” vang lên: “Mộc vô lại, anh nói cái gì! Anh nói ai là chó? Anh mới là chó! Hắn thì tức giận cái gì, em vẫn còn tức giận đấy!”
Mộc Thanh lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, về nhà ngủ đi thôi, đêm qua không phải không có ngủ sao? Đừng náo loạn, sức chiến đấu của em sao lại mạnh mẽ như vậy, đem hai người cảnh sát hình sự lợi hại nhất thành phố A đều đánh ngã, anh sợ em rồi còn không được sao?”
Triệu An An phần lớn thời gian thời gian đều là người ăn mềm không ăn cứng, nghe Mộc Thanh mềm giọng nói chuyện, tâm trạng cô lập tức tốt hơn nhiều.
“Hừ, coi như anh thức thời, hiện tại anh đã biết ngày thường em đối xử với anh dịu dàng như thế nào đi? Được, em mới không thèm so đo với mấy người, em phải về nhà ngủ!”
Cô nói xong, nghênh ngang đi rồi, trước khi đi còn không quên đối với Thượng Quan Ngưng ra dấu thắng lợi, cực kì đắc ý.
Trịnh Kinh nhìn Triệu An An đi ra ngoài, lúc này mới cười khổ nói: “Người anh em, tớ rất nghi ngờ, cậu bình thường ở chung với cô ấy như thế nào? Tại sao đến giờ cậu vẫn còn sống, phải bị cô ấy tra tấn đến chết mới đúng mới đúng.”
Mộc Thanh ấn một cái lên miệng vết thương của hắn, đau tới mức Trịnh Kinh thở ra hơi, sau đó mới vừa lòng gật gật đầu: “Xem đi, có tay nghề rất là quan trọng, cậu cho rằng tớ giống cậu sao, tứ chi phát triển đầu óc đơn giản? Tớ chính là bác sĩ, là bác sĩ đứng đầu cả thế giới, chế phục Triệu An An, căn bản không phí chút công sức!”
“Cậu có thể dạy tớ hai chiêu được không?”
Mộc Thanh lập tức cự tuyệt, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đây là bản lĩnh giữ nhà, làm sao có thể dạy cậu? Hơn nữa dạy cậu cũng học không được, tớ rất nhiều năm mới có thể luyện ra được, cậu cho rằng, tùy tiện đâm hai châm, là có thể ngoan ngoãn nghe lời cậu nói sao?”
Kỳ thật trong lòng nghĩ rằng, chẳng may dạy cho Trịnh Kinh, để hắn bắt nạt Triệu An An thì phải làm sao bây giờ, cho nên không thể dạy! Chỉ có thể để Trịnh Kinh chịu đựng, nhưng mà Triệu An An một vết thương cũng không thể có.
“Cô ấy rất giống chó, cả người tớ đều bị cắn nát, cậu nhìn vết thương xem! Cậu không dạy tớ mấy chiêu, lần tới tớ lại bị cô ấy đánh một lần, khả năng thật sự nhịn không được liền đánh trả, đến lúc đó cậu đừng đau lòng, càng không thể tìm tớ tính sổ!”
Trịnh Kinh lúc này thoạt nhìn cực kì buồn cười, trên mặt toàn là vết thương, bị Mộc Thanh dùng băng gạc bọc lỗ tai cùng cổ lại, giống như là xác ướp.
Hắn nói, quay đầu nhìn về phía Cảnh Dật Thần, vẻ mặt đau khổ nói: “Cảnh thiếu, có thể hay không phiền toái cậu quản em gái một chút, cô ấy ai nói cũng không nghe, chỉ có cậu mới nói được!”
Cảnh Dật Thần ánh mắt cũng không có cho hắn, Triệu An An tìm Trịnh Kinh gây phiền toái cùng hắn có liên quan gì? Dù sao bị thương cũng không phải hắn.
Triệu An An thường xuyên đi chọc phiền toái, hiện tại cô bị Mộc Thanh buộc bên người đã rất tốt, trước kia có ngày nào là không gây chuyện?
Dù sao cô da dày thịt béo không sợ đau, cũng học qua Tae Kwon Do, cùng người khác đánh nhau sẽ không có hại, Cảnh Dật Thần mới lười đến quản.
Trịnh Kinh muốn cùng cô đánh, đánh là được, dù sao hắn cũng không đau lòng, nếu bị Triệu An An đánh chỉ có thể nói xứng đáng.
Một cảnh sát hình sự lại bị một cô gái bình thường đánh thành như vậy, còn không biết xấu hổ ồn ào, quả thực mất mặt cảnh sát hình sự thành phố A!
Nhưng mà Cảnh Dật Thần hiện tại nhìn thấy Triệu An An cũng cảm thấy đau đầu, cô thật sự tinh lực quá tràn đầy có thể lăn lộn, cho nên hắn hận không thể khiến cô cách xa Thượng Quan Ngưng một, để cô ấy không gặp phiền toái.
Cảnh Dật Thần kỳ thật có chút ghét bỏ Trịnh Kinh không xử lý tốt vấn đề tình cảm của mình, còn để Thượng Quan Ngưng cùng Triệu An An lo lắng thay hắn.
Vợ hắn hiện đang có thai, gần phải bảo trì tâm trạng vui vẻ, như vậy đối với cô cùng đứa bé mới có lợi.
Cảnh Dật Thần vẫn luôn nhìn chằm chằm vợ mình, hắn cảm thấy Thượng Quan Ngưng từ lúc có thai, càng ngày càng đẹp, làn da trắng trẻo như trứng gà bóc lộ ra chút hồng hào, thoạt nhìn vẻ mặt rất tốt.
Chẳng lẽ là do loại rượu thuốc của Mộc Vấn Sinh?
Xem ra rượu thuốc kia thật là thứ tốt, Cảnh Dật Thần quyết định về sau hắn sẽ không uống, tất cả đều để lại cho Thượng Quan Ngưng, cô khỏe mạnh, so với hắn còn quan trọng hơn gấp trăm lần.
Hắn cầm tay Thượng Quan Ngưng, nhẹ giọng nói: “A Ngưng, đi thôi, chúng ta về nhà, nơi này không khí không tốt, cãi cọ ầm ĩ, dễ dàng ảnh hưởng đến tâm trạng của em, về nhà anh đọc truyện cười cho em nghe.”
Thượng Quan Ngưng thích Cảnh Dật Thần dỗ dành cô như vậy, cô cười cười, giọng nói nhẹ nhàng lại vui sướng: “Được a, chúng ta về nhà!”
Trịnh Kinh trợn mắt há hốc mồm nhìn hai vợ chồng tay nắm tay rời đi, căn bản không thèm để ý đến hắn!
Bị Cảnh Dật Thần làm lơ, loại việc này Trịnh Kinh đã tập mãi thành thói quen, làm hắn khiếp sợ không phải cái này, mà là Cảnh Dật Thần đối với Thượng Quan Ngưng dịu dàng như nước, cưng chiều tới tận xương!
“Người anh em, đôi mắt của tớ hình như không được tốt? Lỗ tai cũng xuất hiện ảo giác? Cảnh thiếu thật sự là…… Quá không giống hắn!”
Vốn dĩ Trịnh Kinh đã biết được địa vị của Thượng Quan Ngưng ở trong lòng Cảnh Dật Thần, hắn biết rõ, Cảnh Dật Thần đối với Thượng Quan Ngưng có bao nhiêu coi trọng cùng yêu quý, nhưng mà hôm nay không giống nhau!
Người đàn ông khiến hai giới hắc bạch ở thành phố A đều phải sợ hãi, giết người không chớp mắt, người đàn ông lạnh lùng không gần người khác, quản lí đế quốc thương nghiệp, hô mưa gọi gió, thế nhưng có một ngày sẽ đối với một cô gái săn sóc như thế, thế nhưng sẽ dùng giọng nói dịu dàng dỗ dành cô ấy, về nhà kể chuyện cười cho cô ấy nghe!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.