Chương trước
Chương sau
Mạc Lan đang chơi cùng hai con chim oanh vũ Amazon mà lão gia nuôi.
Nhìn thấy đứa cháu trai bà thương yêu nhất đi vào, bà liền cười vẫy tay gọi hắn vào: “A nhiên, mau tới nghe một chút, chúng nó lại học được từ mới này, cũng không biết có phải học theo TV hay không, thật là buồn cười chết người.”
Cảnh Dật Nhiên mỉm cười đi qua, nhìn hai con oanh vũ nói: “Học được cái gì? Tiểu Ngải tiểu Mỹ, nói hai câu ta nghe thử nào!”
Hai con oanh vũ này là do Cảnh Dật Nhiên đặt với hai âm tiết “Ái mĩ”.
Hắn hay tới, hai con oanh vũ đã sớm quen thuộc với hắn, vừa thấy hắn liền liều mạng kêu “Nhị thiếu gia soái”!
Bờ môi gợi cảm của Cảnh Dật Nhiên hơi giơ lên: “Đây đều là những từ cũ, mau nói từ mới đi."
Tiểu Ngải tiểu Mỹ không để ý tới hắn, liên tục kêu “Nhị thiếu gia soái”, qua một hồi lâu, tiểu Ngải bỗng nhiên hô một câu “I want you!”
Sau đó tiểu Mỹ cũng bắt đầu kêu: “Ta muốn cùng anh PK!”
Cảnh Dật Nhiên ngay lập tức cười to, cười đến nỗi chày cả nước mắt.
Lại trêu đùa oanh vũ trong chốc lát, Cảnh Dật Nhiên mới lôi kéo Mạc Lan ngồi xuống sô pha.
Trên mặt hắn thu hồi sự ngả ngớn ngày thường, thần sắc nghiêm túc nói: “Bà nội, con muốn thương lượng với bà một chút, bà có thể cho con được không?"
Mạc Lan cười cười, nói: “Con muốn cái gì?”
“Bà đem cổ phần trong tay tặng cho con, có thể không?” Cảnh Dật Nhiên dùng tới giọng nói làm nững mà hắn hay dùng, giống như một đứa trẻ ngây thơ đòi ăn.
Trên mặt Mạc Lan không có biến hóa quá lớn, tươi cười như cũ, tựa như đã sớm biết cháu trai muốn gì.
Bà tuy rằng đau lòng cho cháu trai đến tận xương tủy, đối xử với Cảnh Dật Nhiên còn tốt hơn với Cảnh Trung Tu, nhuxng gì bà có đều cho hắn, toàn tâm toàn lực che chở hắn, làm cho hắn sống ở Cảnh gia thoải mái không nghĩ ngợi gì. Nhưng bà không phải đồ đồ ngốc, trong lòng cháu trai mình nghĩ gì, bà rất hiểu rõ.
Đây là đứa chái trai bà nuôi lớn, trong lòng hắn nghĩ gì sao bà lại không biết.
Chẳng qua bà vẫn luôn giả vờ không biết mà thôi.
Đây là đứa cháu trai bà thương yêu nhất, là đứa cháu trai bà dùng mạng của con dâu để đổi lấy, cho nên bà vẫn luôn coi hắn như bảo bối mà nuông chiều che chở.
Sai lần hắn phạm phải trong mắt bà, đều không phải chuyện gì lớn, hắn chỉ là muốn giống Cảnh Dật Thần mà thôi.
Mấy ngày này, thái độ của hắn rất khác thường, không hay đi ra ngoài nữa, không đi quán bar cũng không lăn lộn với đám phụ nữ bên ngoài, mà vẫn luôn ở nhà kiên nhẫn ở bên bà
Mạc Lan trong lòng rất rõ ràng, cháu trai có ý đồ gì đó.
Hắn không có khả năng vô duyên vô cớ mà đổi tính, một người không bao giờ chịu được tĩnh mịch đột nhiên lại tự nguyện nói chuyện phiếm với bà, nói với bà bất kì loại truyện nhàm chán nào.
Bất quá, bà lại không nghĩ tới Cảnh Dật Nhiên sẽ nói trực tiếp ra mục đích của chính mình, bà còn tưởng rằng, hắn sẽ lòng vòng rất nhiều mới bằng lòng nói ra mục đích của mình.
“A nhiên, trong tay bà có 10%, bà nội sẽ cho con một nửa, thế nào?”
Trên thực tế, mọi việc Cảnh Dật Nhiên đã đoán sai.
Mạc Lan quả thật muốn đem cổ phần cho mỗi đứa cháu trai một nửa, chỉ là ngày đó sau khi bị Cảnh Dật Thần lãnh khốc mắng qua, bà liền sửa chủ ý.
Bà muốn đem tất cả cổ phần đều chuyển nhượng cho Cảnh Dật Thần tất.
Đời này người bà phải xin lỗi chính là Cảnh Dật Thần.
Cảnh Dật Thần nói không sai, anh hận bà là đúng, bà hại chết mẹ của anh, mới làm cho hắn mới ba tuổi đã không có mẹ nương tụa, lớn như vậy đều không được kêu một tiếng “Mẹ”.
Mạc Lan cũng rất đau lòng Cảnh Dật Thần, nhưng mặc kệ bà nỗi lực bao nhiêu, thì Cảnh Dật Thần vẫn luôn không đón nhận, tianh tình anh rất lạnh lùng, muốn đi vào trong lòng anh thật quá khó khăn.
Cho nên, bà vẫn luôn bất công thiên vị về phía Cảnh Dật Nhiên.
Ít nhất Cảnh Dật Nhiên cũng sẽ ghé vào trong lòng ngực bà mà làm nũng, sẽ ở bên bà, bà sẽ nguyện ý dạy dỗ cô, mặc kệ hắn xuất phát từ mục đích gì.
Cảnh Dật Thần từ lúc mười tuổi bà đã bắt đầu nhận sự lạnh nhạt của anh.
Anh luôn là đứng xa xa nhìn bà, cũng không chịu thân cận, cũng không cho người khác thân cận.
Tính cách anh biến thành như vậy, Mạc Lan biết, chính mình không thể thoái thác được tội của mình.
Bà vốn định đem toàn bộ cổ phần giao cho Cảnh Dật Thần, coi như đền bù thương tổn đối với anh.
Cảnh Dật Nhiên từ nhỏ đã được bà nuông chiều mà lớn lên, cái gì cũng không thiếu, bà cũng thực xin lỗi đứa cháu này, bà cảm thấy, không cho hắn cổ phần cũng không sao.
Mấy ngày này thấy được hành vi đáng ngờ của Cảnh Dật Nhiên, hành vi khác thường, mới làm cho bà ý thức được, hóa ra Cảnh Dật Nhiên còn khát vọng hơn khi bắt đuợc tờ vé số.
Cho nên bà đã nghĩ kỹ rồi, hai anh em vẫn là một người một nửa đi, không nghiêng cũng không lệch.
Nhưng, Cảnh Dật Nhiên sao có thể chỉ thỏa mãn được với 5% cổ phần, cái hắn muốn chính là toàn bộ 10%, một chút cũng không thể cho Cảnh Dật Thần!
“Bà nội, anh trai đã có nhiều cổ phần như vậy rồi, cho dù bà cho con cũng sẽ không có ảnh hưởng gì.”
Cảnh Dật Nhiên ngồi xổm trước người Mạc Lan giống khi còn nhỏ, đôi tay ôm lấy cẳng chân bà, đem đầu gác ở đầu gối bà.
Trước kia, chỉ cần Cảnh Dật Nhiên bị thương, bị Cảnh Dật Thần bắt nạt thì hắn sẽ khóc lóc tới tìm Mạc Lan kể lể, mỗi lần đều giống như bây giờ, đem đầu gác lên đầu gối bà, ủy khuất khóc lóc kể lể.
Hắn biết rõ một khuyết điểm và nhược điểm của Mạc Lan, hắn cũng biết chính mình mấy hôm nay đã cố tình làm bạn và lấy lòng bà, Mạc Lan khẳng định sẽ biết là vì cái gì.
Điều Mạc Lan hy vọng nhất là thấy hắn và Cảnh Dật Thần chung sống giống như anh em thật sự, hòa khí, cùng nhau đem Cảnh gia phát triển lớn mạnh, mà không phải cả ngày chỉ đấu chết đi sống lại. Cho nên, hắn không giống như ngày thường mà kêu thẳng tên Cảnh Dật Thần mà chỉ kêu “anh trai”.
Hắn tin tưởng, có thể lấy được toàn bộ cổ phần.
“A nhiên, ta biết cổ phần này đối với anh trai con mà nói, có lẽ sẽ không có tác dụng gì quá lớn, trong tay nó đã cổ phần đã vượt qua 50%, là cổ phần tuyệt đối có thể phần khống chế mọi thứ, tất cả trên dưới cảnh thịnh đều ở dưới sự khống chế của hắn, có hay không chút cổ phần này, đều không sinh ra sự ảnh hưởng gì đối với nó, nhưng đây là một chút tâm ý của người làm bà nội như ta. Ta tuy rằng đau lòng cho con, nhưng chính thằng bé từ nhỏ đã nếm nhiều sự cực khổ như vậy, không có mẹ, dù sao ta cũng phải cho nó một chút gì đó.”
“Chưa kể, người làm bà nội như ta quả thật là chưa cho nó thứ gì, nhưng thật ra mấy năm nay ta đều đem mọi thứ tốt đẹp cho con, của cải nhiều cũng đâu có thể làm được gì.”
Mạc Lan cũng là một thiên kim xuất thân từ một gia tộc lớn, của hồi môn của bà rất phong phú, lúc gả đến Cảnh gia Cảnh Thiên Viễn không hề động chút nào vào đồ vật của bà, của hồi môn của bà tất cả đều nguyên vẹ ở trong tay bà, trải qua vài thập niên phát triển, tài sản cá nhân của bà cũng sớm có mấy tỉ.
Phần lớn tài sản đó bà đều đã cho Cảnh Dật Nhiên.
Hắn xây dựng nhà ăn vương miện hoqfng gia xa hoa nhất thành phố A, chính là do Mạc Lan nghe cháu trai nói muốn xây một nhà ăn tốt nhất vương miện hoàng gia nên liền cao hứng đem phần cánh đồng tốt nhất đưa cho hắn làm vốn.
Ngoài ra, mỗi năm sinh nhật Cảnh Dật Nhiên, cô đều sẽ tặng quà, có đôi khi là tặng bất động sản, có đôi khi là điền sản, có đôi khi là cổ phần của bà ở một công ty nào đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.