Chương trước
Chương sau
Triệu An An rón ra rón rén đi khỏi phòng mình, lặng lẽ đem lỗ tai dán ở cửa phòng Trịnh Luân, một lúc lâu sau không khỏi nhíu mày nói thầm: “Như thế nào một chút động tĩnh cũng không có! Không nên a, Trịnh Kinh chẳng lẽ không được?”
Mộc Thanh đứng bên cạnh cô, quả thực vừa tức giận vừa buồn cười.
Hắn còn tưởng rằng cô hơn nửa đêm thần thần bí bí muốn làm cái gì, hoá ra là tới nghe trộm!
Nghe cũng nên đi phòng Cảnh Dật Thần cùng Thượng Quan Ngưng, tới phòng Trịnh Kinh có thể nghe được cái gì!
Bên trong là một đôi anh em, nhất định cái gì cũng sẽ không phát sinh.
Triệu An An hôm nay đầu óc có chút lú lẫn đi!
Mộc Thanh lắc đầu, trực tiếp đem Triệu An An từ trên mặt đất ôm lên, sau đó khiêng về phòng ngủ.
Triệu An An bị hắn khiêng đi, một chút cũng không có giãy giụa phản kháng, cô còn không ngừng nói thầm: “Sao lại thế này, Trịnh Kinh có phải đàn ông hay không! Tuyệt sắc mỹ nữ ở trước mặt thế nhưng còn nhịn được!”
Mộc Thanh bị lời nói không chừng mực của cô làm tức giận: “Anh nói này, Triệu An an, Trịnh Kinh có phải đàn ông hay không thì liên quan gì đến em? Em chỉ cần chú ý anh có phải đàn ông hay không, quan tâm vấn đề năng lực của người đàn ông khác làm gì?”
Triệu An An lấy lại tinh thần, lại không chịu mở miệng giải thích việc Trịnh Luân thích Trịnh Kinh, bởi vì cô đã đồng ý phải giữ bí mật cho Trịnh Luân, cho nên kể cả Mộc Thanh cô cũng sẽ không nói.
“Được nhanh ngủ thôi, nhưng mà em muốn ngủ giường, anh ngủ sô pha!”
Phòng cô có một cái sô pha, nhưng mấu chốt vấn đề là, sô pha của cô là sô pha đơn, một người ngồi thì không thành vấn đề, nếu ngủ trên đó vậy quả thật rất không có tình người!
Triệu An An bò lên giường, một phen bị Mộc Thanh kéo trở về.
“Anh làm gì! Mau ngủ, em nói cho anh biết, anh cũng không nên được một tấc lại muốn tiến một thước a! Mấy ngày hôm trước là bất đắc dĩ, hôm nay chính là ở nhà em, anh không thể……”
Triệu An An lời còn chưa nói xong, liền nhìn thấy Mộc Thanh một chân quỳ xuống trước cô.
Một suy nghĩ mơ hồ hiện ra ở trong đầu Triệu An An.
Mộc Thanh quỳ một gối xuống đất, từ trong túi móc ra một cái hộp nhỏ màu đỏ, sau đó nhẹ nhàng mở ra, đưa tới trước mặt Triệu An An, dùng giọng nghiêm nghị nói: “An An, anh yêu em, em có nguyện ý gả cho anh không? Anh muốn cưới em làm vợ, một đời một kiếp không rời không bỏ!”
Đây mới là nguyên nhân chính Mộc Thanh đêm nay không chịu ngủ cùng Trịnh Kinh.
Hắn muốn ở ngày sinh nhật Triệu An An mà cầu hôn cô!
Mộc Thanh giọng nói nghiêm túc xâm nhập vào đáy lòng Triệu An An, viên kim cương ở dưới ánh đèn lộng lấy chói mắt, làm cô giật mình, tim đập nhanh không chịu khống chế.
Cô không nghĩ tới Mộc Thanh sẽ nhanh như vậy cầu hôn cô.
Nhanh sao?
Kỳ thật không nhanh, cô hy vọng ngày này đã mười năm rồi!
Nhưng mà một đời một kiếp?
Mộc Thanh, em cũng không biết em có thể sống thêm bao nhiêu lâu nữa! Làm sao có thể một đời một kiếp!
Mười năm, cô phát bệnh hai lần, theo tuổi càng lớn, tần suất phát bệnh sẽ càng ngày càng cao, cô không biết chính mình có thể chịu đựng được đến khi nào!
Trị bệnh bằng hoá chất rất đau khổ, đối kháng với u tế bảo quả thật đau tận xương cốt!
Khi đó, mỗi một ngày đều là đau đớn dày vò, ăn không ngon, ngủ không yên, toàn thân đều đau đau đau……
Bác sĩ nói nước Đức đứng đầu trong việc chữa chị ung thư, trải qua hai lần điều trị bệnh bằng hoá chất, cô đã rất khó có thể mang thai!
Cô làm sao có thể ích kỷ như vậy, dùng cơ thể bệnh tật này liên lụy cả đời hành phục của hắn!
Mộc Thanh, em yêu anh, yêu đến mức nguyện ý rời khỏi anh, để cho anh hạnh phúc!
Về sau anh có người phụ nữ khác, em nhất định sẽ ghen ghét muốn chết, nhưng mà em nhất định sẽ không xuất hiện trước mặt anh, quấy rầy cuộc sống của anh, làm anh khổ sở.
Triệu An An không khống chế được rơi nước mắt.
Nước mắt lạnh lẽo, nhỏ lên mu bàn tay đang cầm nhẫn kim cương của Mộc Thanh làm hắn đau lòng không thôi.
Hắn hiểu Triệu An An rõ như lòng bàn tay, nhìn vẻ mặt của cô liền biết cô muốn nói cái gì, hắn một phen che lại miệng cô, vội vàng nói: “Triệu An An, em không được cự tuyệt anh! Em lại cự tuyệt anh, anh liền chết cho em xem!”
Triệu An An bị hắn che miệng lại, nói không nên lời liều mạng lắc đầu.
Cô rất ít khi khóc, tối nay nước mắt căn bản không chịu khống chế chảy xuống, thật giống như cô đã nhiều năm không có khóc.
Mộc Thanh trực tiếp đem nhẫn lấy ra, đeo lên ngón tay áp út của Triệu An An, sau đó bế cô lên giường, cả người đè ép lên.
Hắn lau nước mắt cho Triệu An An, sau đó vì không cho cô cự tuyệt hắn, lấp kín môi cô, liều mạng hôn cô.
Không biết qua bao lâu, Mộc Thanh mới dừng lại.
Khóe mắt hắn có một giọt nước mắt chảy xuống, dùng giọng nói tê tâm liệt phế gầm nhẹ: “Triệu An An, em con mẹ nó chỉ cần còn là người, liền không thể cự tuyệt anh! Mộc Thanh đời này thua trên tay em, là cam tâm tình nguyện, em không được lùi bước!”
“Đầu gỗ, em……”
“Em câm miệng!” Mộc Thanh khuôn mặt đỏ bừng, trên khuôn mặt đẹp trai luôn tươi cười như ánh mắt trời hiếm thấy sự tức giận, giọng nói cũng không còn trong sáng như trước: “Buổi tối hôm nay em không được nói chuyện! Rắm cũng không được thả, cái gì anh cũng không nghe, anh chỉ cần nghe em nói ba chữ ‘ em nguyện ý ’!”
“Anh con mẹ nó không tin, anh còn không cưới được em!”
Mộc Thanh một mặt phẫn nộ chửi nhỏ, một mặt bắt đầu xé rách quần áo của Triệu An An.
“Anh nhìn em không phải tử cung có bệnh, là đầu óc em có bệnh! Em hiện tại chuyện gì cũng không có, lại cho rằng chính mình sống không được bao lâu, nhàn rỗi suy nghĩ lung tung! Chờ em thật sự bị bệnh lại lo lắng cũng không muộn, anh con mẹ nó cả đời này làm bác sĩ, chẳng nhẽ bệnh của em còn chưa không được! Ung thư thì làm sao, em con mẹ nó chỉ cần không phải không có trái tim, bệnh gì lão tử cũng có thể trị!”
Mỗi khi Mộc Thanh tức giận, Triệu An An vĩnh viễn đều là cực kì yên lặng.
Mộc Thanh rất ít phát hỏa, hắn tính tình rất tốt, mọi chuyện theo ý cô, nhường nhịn cô, cái gì cũng không so đo. Triệu An An ngày thường tùy ý khi dễ hắn, mắng hắn cũng không có việc gì.
Nhưng chờ hắn thật sự tức giận, Triệu An An là thật sự sợ hãi.
Hắn tức giận quá dọa người, cũng làm cô…… Đau lòng!
Cô đau lòng Mộc Thanh.
Hắn cũng là thiên chi kiêu tử ở thành phố A, tuổi còn trẻ đã là bác sĩ đứng đầu nổi danh khắp thế giới, một mình lãnh đạo một bệnh viện lớn, trở thành viện trưởng người người kính trọng.
Hắn chỉ có ở trước mặt cô mới có thể hèn mọn như vậy, hèn mọn đến mức hắn rơi lệ.
Triệu An An lòng đau lợi hại, trong ánh mắt không tự giác chảy nước mắt, rồi lại khiến Mộc Thanh mắng.
“Khóc cái gì mà khóc, khóc cái rắm! Lão tử còn chưa có chết, em khóc cái gì! Dưới bầu trời này, trừ phi lão tử đã chết em mới được phép khóc, nếu không một giọt nước mắt cũng không cho rơi xuống!”
Hắn một mặt tức giận, một mặt lột sạch sẽ Triệu An An, còn không có chờ cô chuẩn bị xong, liền trực tiếp xông vào.
Triệu An An nhíu mày, hô nhỏ nói: “Đau!”
Cô vừa dứt lời, trên mông liền bị Mộc Thanh đánh “Bang” một cái, cái đánh này căn bản là không chút lưu tình, chọc Triệu An An lại hô “Đau”.
Mộc Thanh khuôn mặt âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Triệu An An, em cũng biết đau?! Em biết đau sao lại mỗi lần đều lấy dao chọc vào trong lòng anh?! Em có biết anh đau như thế nào hay không!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.