Chương trước
Chương sau
Hôm nay người giúp việc đã mua đồ ăn tới nhà cho Triệu An An, Triệu Chiêu biết hôm nay con gái tổ chức sinh nhật, cũng biết cô nhất định sẽ rủ bạn, cho nên mới sáng sớm liền đem đồ tới, nhưng bà lại cố ý không tới, bà sợ quấy rầy thế giới của mấy người trẻ.
Chẳng qua, bà không biết người giúp việc chỗ Triệu An An bị bệnh, nếu không bà đã gửi luôn cả đầu bếp tới chứ không chỉ nguyên liệu nấu ăn.
Sinh nhật con gái, Triệu Chiêu ra tay rất hào phóng, không chỉ tặng Triệu An An một chuỗi trầm hương phật châu, hơn nữa còn tặng Thượng Quan Ngưng và Trịnh Luân vòng cổ bảo thạch giá trị lớn. Bà tặng quà cho Thượng Quan Ngưng và Trịnh Luân đều rất đẹp, còn quà tặng cho con gái tuy rằng cũng rất sang quý, nhưng lại chứa đầy nguyện vọng của một người mẹ bình thường, bà hy vọng Phật châu có thể phù hộ con gái luôn được bình an.
Triệu An An lúc này liền đem vòng trầm hương phật trị giá mấy trăm vạn kia đeo trên cổ, vẻ mặt rất hưng phấn.
Mộc thanh ở bên cạnh cô cũng nở nụ cười theo cô.
Sáu người ăn cơm, làm một hai món đồ ăn khẳng định là không được, cho nên Mộc Thanh ở một bên bận rộn với Triệu An An bên cạnh, Trịnh Kinh cũng không nhàn rỗi.
Triệu gia đưa tới nguyên liệu nấu ăn đều rất mới mẻ, hơn nữa chủng loại đa dạng, thịt cá đồ ăn hải sản đều có.
Hắn đem nguyên liệu nấu ăn nhìn thóang qua một lần, sau đó liền rút ra một con cá, sau khi rửa sạch liền để lên thớt, bắt đầu tinh tế làm, Trịnh Luân từ nhỏ đến lớn đều thích ăn cá, chỉ cần có cá, cô đều sẽ ăn thật cao hứng.
Trịnh Kinh là khuân mặt tiêu chuẩn trong nước, cái mũi anh đĩnh, ánh mắt thâm thúy.
Hắn thân hình cao lớn, hàng năm kiên trì rèn luyện và huấn luyện, làm dáng người hắn vừa rắn chắc vừa đĩnh bạt. Hôm nay bởi vì đi tới Cảnh gia, nên hắn mặc một bộ quần áo quân đội màu xanh đen, làm hắn càng thêm soái khí
Trịnh Kinh tốt nghiệp Học Viện Quân Sự Hoàng Gia Anh, ngôi trường quân sự ở Anh này đã rất lâu đời. Học Viện Quân Sự Hoàng Gia và đại học quân sự hoàng gia, gộp thành một, là một trong những trường quân sự hàng đầu thế giới, cùng với trường quân đội tề danh ở Âu tây, mỗi năm đều có thể bồi dưỡng đào tạo ra đám quân nhân tót chất tốt.
Cảnh Dật Thần cũng từng ở Trường Quân Đội Hoàng Gia học tập, anh chính là ở chỗ này gặp được Trịnh Kinh. Chẳng qua lúc ấy Cảnh Dật Thần lấy tốc độ cực nhanh hoàn thành khóa học tậo và thí nghiệm ở trường quân đội, bởi vậy anh chỉ ở lại đó một năm liền rời đi.
Trịnh Kinh lấy thành tích cao tốt nghiệp Trường Quân Đội Hoàng Gi, rất nhanh đã bị quân ủy trung ương gọi đi rồi, muốn cho hắn đảm nhiệm chỉ huy tác chiến lục quân, nhưng Trịnh Kinh lại cự tuyệt. Hắn rất nhanh liền về thành phố A, trở thành một người cảnh sát hình sự cực kỳ xuất sắc.
Tất cả mọi người không hiểu vì sao hắn lựa chọn như vậy, bởi vì với năng lực và thành tích của hắn thì ở thành phố A làm một người cảnh sát hình sự cũng thiệt thòi.
Cũng may bố mẹ Trịnh tất cả đều muốn con ở gần nên không bắt con trai ở lại quân đội, mà là ở bên người bọn họ, hai vợ chồng đương nhiên càng vui, bọn họ đối với quan chức lớn nhỏ cũng không để ý.
Trịnh Kinh trở về, người vui mừng nhất là Trịnh Luân.
Cô nhìn thấy anh trở về, trên mặt tất cả đều là ý cười, cao hứng đển tính cách cũng trở nên rộng rãi hoạt bát rất nhiều.
Trịnh Kinh nhìn em gái đẹp như tuyết thuần khiết, nhìn cô không cách nào che dấu sự vui sướng, làm hắn cảm thấy, từ bỏ tất cả đều là đáng giá.
Đúng vậy, hắn cự tuyệt chức vị chỉ huy tác chiếc mà vô số người thèm muốn, cam nguyện trở lại thành phố A làm một người cảnh sát hình sự, chỉ có một nguyên nhân, đó chính là em gái hắn, Trịnh Luân.
Mà Trịnh Luân đơn thuần, hèn nhát bỉ ổi vĩnh viễn sẽ không biết, Trịnh Kinh vì cô mà đã từng từ bỏ những cái gì.
Cio chỉ biết là, hiện tại anh trai ở bên cạnh cô, dơ tay là có thể với tới.
Trong phòng bếp, bởi vì Mộc Thanh xào rau, nấu cơm, mà hương thơm hấp dẫn tỏa ra bốn phía, sương mù hôi hổi.
Mông lung hơi nước, mơ hồ tầm mắt Trịnh Luân, làm cô bận rộn nhìn anh trai đến xuất thần.
Lúc Trịnh Kinh không nói lời nào làm cho người ta cảm giác rất nghiêm túc, ánh mắt hơi có chút sắc bén, hơn nữa sinh ra đã có sẵn một thân chính khí, hắn là một trong số đàn ông anh tuấn của thành phố A này.
Trịnh Luân lại cảm thấy, hắn rất là ôn nhu, một chút cũng không hung dữ.
Lúc hắn cùng cô nói chuyện thì rất ôn nhu, lúc giúp cô chọn quần áo và giày cũng rất là ôn nhu, ngay cả lúc răn dạy dạy cô cũng ôn nhu.
Mà hiện tại, khi hắn nấu cơm cũng rất là ôn nhu.
Cô biết, con cá này khẳng định là vì cô mà làm, kỳ thật anh trai thích ăn thịt bò, còn thích uống loại canh xương sườn canh đậm đà.
Nhưng Trịnh Kinh không hề biết Trịnh Luân thích ăn cá, là bởi vì hắn.
Bởi vì mỗi lần ăn cá, Trịnh Kinh đều sẽ cẩn thận gỡ cho cô, sau đó mới đem thịt cá cho cô ăn. Thức ăn khác thì đều không cần tốn công như vậy, Trịnh Luân có thể trực tiếp ăn, chỉ có cá mới có thể làm cho bọn họ thân mật hơn một chút.
Trịnh Luân cũng vì cô thích cá nên cũng thích cá, không bằng nói cô yêu Trịnh Kinh, yêu đến gần như si cuồng, gần như mất đi tự chủ.
Trịnh Kinh đã từng làm rất nhiều cá cho em gáu, bởi vậy đối với việc gỡ thịt cá vô cùng thuần thục. Vì cam đoan lúc ăn không còn tí xương hóc nào, nên hắn đều để nồi phía trước, tận lực đem xương cá xử lý sạch sẽ.
Trịnh Luân nhìn anh cẩn thận xử lý hai cân thịt cá tươi, nhìn sườn mặt lãnh ngạn của anh, trong lòng dâng lên từng trận rung động.
Cô biết chính mình không nên yêu anh trai, nhưng căn bản cô không thể khống chế được tình cảm của chính mình, trong lòng cô, tựa như đã điên cuồng như có một sợi dây, yêu càng ngày càng nhiều, càng ngày càng sâu đậm.
Trừ hắn ra, trong mắt cô căn bản là không nhìn thấy bất luận kẻ nào.
Ánh mắt của Trịnh Luân quá mức chuyên chú, cũng quá mức nóng rực.
Trịnh Kinh bởi vì nghề nghiệp, nên đôi mắt có độ nhạy bén hơn người bidnh thường, có người nhìn chằm chằm hắn, hắn lập tức sẽ phát hiện.
Trịnh Luân nhìn chằm chằm hắn như vậy, hắn đã sớm phát hiện, trên thực tế, khi không có người thì Trịnh Luân luôn giống như bây giờ, chuyên chú nhìn hắn, thật giống như muốn đem bộ dáng của hắn vĩnh viễn khắc vào trong xương cốt.
Trong lòng Trịnh Kinh khẽ thở dài: em gái ngốc của anh, em có biết em nhìn anh như vậy, thì anh phải mất bao nhiêu ý chí mới kiềm chế mình không được quay qua nhìn em sao?
“Luân luân, tìm một cây hành đưa cho anh.”
Em gái cứ ngơ ngác nhìn hắn như vậy, chỉ một lúc không lâu sau, mọi người đều sẽ phát hiện sự khác thường.
Hắn không muốn để cho người khác hiểu lầm em gái, nên bắt đầu phân phó cô làm việc, có chuyện để làm, ít nhất có thể dời đi lực chú ý của cô.
“A?” Trịnh Luân đột nhiên nghe được anh trau mở miệng, không khỏi sửng sốt, lúc sau mới phản ứng lại: “Nga, được, em lấy cho anh!”
Cô xoay người, dáng người tinh tế lả lướt đưa lưng về phía Trịnh Kinh, Trịnh Kinh mới quay đầu nhìn cô, ánh mắt lộ ra một sự yêu quý và ôn nhu.
Trịnh Luân thích mặc váy, bởi vì Trịnh Kinh đã nói ra trong lúc vô tình, cô mặc váy như là một cô công chúa xinh đẹp, cho nên từ đó về sau, cô không bao giờ mặc cái khác, kể cả khi trời lạnh, cô cũng sẽ mặc váy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.