Chương trước
Chương sau
Một tiếng “Rầm”, Đường Vận cầm gót giày nhọn hoắc bổ thẳng lên đầu Thượng Quan Ngưng, bị Cảnh Dật Thần không chút khách khí đạp thẳng một phát, bay ra nằm ẳng trên sàn nhà.
Sau đó, thân dưới Đường Vận nhanh chóng chảy ra máu tươi, nhuộm đỏ cả sàn nhà nâu nhạt.
Thượng Quan Ngưng phải xoay người lại, mới biết chuyện gì vừa xảy ra.
Cô nhìn thân dưới Đường Vận máu chảy không ngừng, biết Đường Vận là do Cảnh Dật Thần đẩy một cái mà dẫn đến sinh non.
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ôm chặt lấy mình, thấy anh căn bản không có nhìn Đường Vận, mà có chút sốt sắng nhìn cô chằm chằm.
“A Ngưng, em không sao chứ?”
Thượng Quan Ngưng nhìn vào tròng mắt thâm thúy của anh, tất cả đều là lo lắng và căng thẳng, trong lòng không khỏi mềm nhũn, nhẹ giọng nói: “Em không sao, cô ta vừa đụng vào em, đã bị anh đẩy ngã.”
Cảnh Dật Thần thở phào nhẹ nhõm.
Anh nhìn thấy gót giày Đường Vận dường như đã nện lên đầu Thượng Quan Ngưng, không thèm suy nghĩ một phát đạp ngã Đường Vận, cũng sớm quên luôn cô ta cái gì ân oán cứu mạng, quên luôn cả chuyện cô ta mang thai!
Trong phòng khách một bên Đường Vận, bị một phát đá bay, rơi bịch xuống sàn nhà, giống như đem xương của mình mà nghiền nát vậy, đau đến mức cô ta muốn thở cũng khó khăn.
Chờ đến khi cô ta hết chật vật, thì bụng dưới truyền đến một trận đau kịch liệt, máu nóng tuôn ra, khiến cho cô ta biết được bản thân đã sinh non.
“A!”
Âm thanh rít gào chói tai, trong nháy mắt vọng khắp cả tòa biệt thự, làm người khác đều nổi hết da gà.
Đường Vận lệ rơi đầy mặt khóc rống không ngừng: “A, con của tôi không còn, các người giết con của tôi! Các người nhiều người như vậy, bắt nạt một cô gái yếu đuối như tôi, hại tôi sinh non, các người sẽ chết không được tử tế! Các người sẽ phải xuống Địa Ngục! Con của tôi, con thật đáng thương a, là mẹ vô dụng, không thể bảo vệ con a!”
Mạc Lan ở một bên nghe bỗng chau mày.
Bà ta không ngờ, Đường Vận vậy mà mang thai!
Bởi vì bà nhìn qua cô ta một chút cũng không có dáng vẻ mang thai, hoặc là nói, cô ta căn bản không có dáng vẻ của một người mẹ bảo vệ đứa bé trong bụng mình!
Hôm nay cô ta đi đến đây, mang một đôi giày cao gót nhọn hoắc – đây là vũ khí dễ sinh non nhất!
Hơn nữa, cô ta còn trang điểm, xịt nước hoa nồng nặc rất có hại với thai nhi, căn bản không có quan tâm đến đứa bé!
Mạc Lan bỗng nhiên cảm thấy, Đường Vận gần như không muốn giữ lại đứa bé này, hôm nay cô ta đi đến đây, chỉ sợ là muốn sinh non ở chỗ này, rồi từ đó ở lại Cảnh gia, ở bên Cảnh Dật Thần!
Bà đã sống bảy mươi, tám mươi năm, sóng gió gì chưa thấy, âm mưu quỷ kế gì còn chưa nhìn nữa, mấy cái thủ đoạn này, ở trong mắt bà vốn như hạt bụi!
Mạc Lan đứng lên, quay đầu phân phó: “A Thần, con đưa A Ngưng về đi, về nhà các con! Ở đây giao lại cho bà nội thu xếp, có người đến đây cố ý chơi đùa sinh non, ngược lại nội muốn nhìn xem, ai sẽ chơi chết ai!”
Tuy nhiên Cảnh Dật Thần không đồng ý, anh thản nhiên nói: “Không cần, chuyện này cứ để con xử lí, chuyện này không phải do một mình cô ta làm, có người đang giúp cô ta, nếu không cô ta đã không thể rời khỏi Mỹ! Có người đang lợi dụng cô ta nhằm vào con, con cần phải điều tra rõ ràng kẻ đứng đằng sau.”
Anh đã sớm nhìn ra Đường Vận có vấn đề, dễ dàng bị người ta “sử dụng như thương”, vậy thì không thể trách anh ra tay quá ác!
Tuy rằng Đường Vận đã cứu mạng anh, nhưng hiện tại ngược lại đi hại anh, anh không thể nhân nhượng!
Đối thủ của anh nhiều như vậy, lại rất mạnh mẽ, gần như bất chấp tất cả mà đánh đổi, thủ đoạn tàn bạo, vốn dĩ Đường Vận là một người lòng dạ độc ác, một khi cô ta bị người ta lợi dụng, thì sẽ không chỉ có một mình Thượng Quan Ngưng bị nguy hiểm, ngay cả toàn bộ Cảnh gia cũng sẽ nguy hiểm!
Cô ta, đã triệt để chạm vào ranh giới của anh!
Đường Vận nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, đã người đau như bị kim đâm, bụng dưới còn đặc biệt đau, nhưng cô ta nhanh chóng nhận ra, sau một phen cô ta khóc lóc tố cáo, thậm chí không lấy được một chút cảm thông lo lắng nào từ Cảnh Dật Thần!
Hóa ra anh lạnh lùng tàn nhẫn đến vậy, đối với chuyện cô sinh non lờ như không nhìn thấy, còn lạnh nhạt nói, muốn điều tra hung thủ ở phía sau!
Cô ta vẫn luôn biết anh lãnh khốc vô tình, nhưng anh luôn khắc chế ẩn nhẫn với cô ta, luôn cố gắng đồng ý tất cả những yêu cầu không hợp lí, dung túng cô ta một lần lại một lần khiêu khích, cô ta cảm thấy, bản thân trong trái tim anh rất đặc biệt, là được anh yêu thương!
Nhưng, sự thật vô tình đã xé rách mộng tưởng đơn phương của cô ta, trần trụi. Không chút nào che đậy mà huỵch toẹt lộ ra, rốt cuộc cô ta có bao nhiêu trong mắt anh!
Cô ta không tin! Không tin!
Cô ta đã cứu mạng anh, mạng anh vốn dĩ là của cô ta, dù cho cô ta có bảo anh đi chết thì anh cũng phải đi chết mới đúng!
Tại sao tất cả không giống như trong kế hoach!
Tại sao Cảnh Dật Thần hại cô mất con, một chút cũng không hổ thẹn bất an?
Tại sao trong lòng anh Thượng Quan Ngưng quan trọng đến vậy?
Tại sao Thượng Quan Ngưng không tức giận mà bỏ nhà đi, không trở mặt làm căng với Cảnh Dật Thần?
Đến cả người tham gia vào kế hoạch cùng cô, nói xong tất cả sẽ giúp cô Cảnh Dật Nhiên cũng không đúng! Cậu ta lười biếng ngồi trên ghế sofa, trơ mắt nhìn cô ta xấu hổ, nhìn cô ta chật vật ngã trong vũng máu, nhưng lại làm như không quen biết cô ta, một câu giúp đỡ cũng không chịu nói!
Đường Vận vừa tức vừa giận, rốt cuộc cũng không thể cầm cự nổi, hai mắt tối sầm, ngất luôn.
Rất nhanh sau đó cô ta đã được đưa vào bệnh viện Mộc thị, Cảnh Dật Thần không đi theo, mà là để A Hổ đi theo – muốn cậu ta phải chắc chắc Đường Vận còn sống.
Thời điểm rời khỏi Cảnh gia, hỏa khí trong lòng Thượng Quan Ngưng đã vơi hơn một nửa.
Đường Vận gặp phải kết cục như vậy, cũng đã sinh non, mặc dù trong lòng cô vẫn căm ghét con người này, nhưng vẫn cảm thấy chuyện sinh non đối với một cô gái là một điều tàn nhẫn thật thống khổ.
Có điều, dù cho hỏa khí vơi hơn một nửa, thế nhưng cô vẫn không có phản ứng với Cảnh Dật Thần, thậm chí còn muốn tự lái xe mình về nhà, không chịu ngồi xe Cảnh Dật Thần.
Làm sao Cảnh Dật Thần có thể buông tha cho cô, anh không thèm để ý đến những giãy dụa của cô trực tiếp nhét cô lên ghế phó lái, sau đó tự mình ngồi trên ghế lái chính lái xe về nhà.
Dọc đường đi Thượng Quan Ngưng không nói một lời, cô im lặng khiến anh rất bất an.
Vì vậy, chỉ đi được một đoạn đường ngắn, anh đã dừng xe.
Anh vươn tay ôm lấy cơ thể bướng bỉnh của Thượng Quan Ngưng, nhẹ giọng nói: “Vẫn còn giận?”
Giọng anh có chút ôn nhu, hơn nữa còn mang theo một tia cẩn thận từng li từng tí một, giống như sợ cô sẽ cáu anh.
“Nếu giận hãy nói ra, em mắng anh ra sao cũng được, anh hứa sẽ không cãi lại, nếu như còn chưa hết giận, em đánh anh cũng được.” Cảnh Dật Thần nói xong, bỗng bắt lấy tay cô, hướng trước ngực anh đập hai cái.
Trên thực tế Thượng Quan Ngưng không hề tức giận, chỉ là trong lòng cô không thoải mái, xảy ra chuyện lớn như vậy, tâm trạng cô có thể tốt mới là lạ.
Đường Vận chính là cái gai trong lòng cô, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạn, nhưng rất đau.
Hiện tại Cảnh Dật Thần chính là toàn bộ của cô, trọn cả trái tim đều triệt để rơi vào, yêu thâm trầm, yêu không để lại chút trống.
Làm thế nào cô có thể để mất anh?!
Còn nói thêm anh dùng cả tính mạng để yêu cô như vậy, hà cớ gì cô không dùng cả tính mạng để yêu anh?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.