Chương trước
Chương sau
Cảnh Trung Tu rất nhanh liền tới, sở dĩ hôm nay ông đến muộn là bởi vì phải đến Mộc gia.
Ông đem hai bình rượu màu sắc vàng óng đưa cho Cảnh Dật Thần, khuôn mặt nghiêm khắc hiếm khi lộ ra tươi cười: “Đây là cướp được từ Mộc lão gia tử, con cùng A Ngưng mỗi người một bình, trở về chậm rãi uống, mỗi lần uống một muỗng là được, một giọt cũng không được lãng phí, cũng không được cho người khác uống.”
Ông dùng từ “Cướp” làm Cảnh Dật Thần có chút ngạc nhiên.
Cảnh Trung Tu gia sản hơn trăm tỷ cũng có lúc đi cướp đồ của người ta?!
Cảnh Dật Thần cảm thấy có chút buồn cười, nhưng hắn cố nhịn xuống nhận rượu xong liền hỏi: “Rượu rất quý sao?” Mấy mỏ than giá trị mấy trăm triệu Cảnh Trung Tu còn không để vào mắt, vật này quý giá tới mức ông phải đi cướp lấy sao?
Lại dặn dò hắn không cho người khác uống, thật sự không giống phong cách của Cảnh Trung Tu, ông không phải là người keo kiệt.
Cảnh Trung Tu gật gật đầu, tâm trạng vui vẻ nói: “Rất quý, loại rượu này được lão gia tử gọi là thuốc trường sinh bất lão, bảo vệ sức khoẻ có hiệu quả rất tốt, ông ấy vẫn luôn uống, cho nên hiện tại đầu ông ấy rất ít tóc bạc.”
Thượng Quan Ngưng cùng Hoàng Lập Hàm nghe ông nói, hai cậu cháu tò mò cũng đi tới.
Thượng Quan Ngưng lấy một bình rượu, trực tiếp bị màu sắc của rượu làm cho kinh diễm: “Thật xinh đẹp! Giống như vàng ở dạng lỏng vậy, con chưa từng nhìn thấy loại rượu này!”
Chất lỏng màu vàng trong suốt lay động tạo ra ánh sáng chói mắt, nói nó tỏa ánh sáng lung linh cũng không quá, thoạt nhìn căn bản không giống như rượu, mà là kim sa được mài rất nhỏ!
Hoàng Lập Hàm cũng tán thưởng nói: “Nhìn bề ngoài liền biết đây không phải vật bình thường! Chỉ sợ lão Cảnh lần này thật sự cướp được thứ tốt!”
Cảnh Trung Tu vỗ vỗ bả vai bạn già, cười nói: “Thật là thứ tốt, rượu này ngàn vàng khó mua! Tôi ra giá nào ông ấy cũng không chịu bán, tôi đành phải cướp đi! Lão gia tử hai mươi mấy năm nay sưu tập rất nhiều tài liệu, thí nghiệm nhiều lần mới chế thành, hai mươi năm nay tổng cộng mới có sáu bình, ông ấy uống sạch hai bình, bị ông nội bà nội nhà chúng tôi cướp đi hai bình, dư lại hai bình bị tôi cướp đi, kể cả Mộc Thanh cũng không có. Ông ấy lúc này có lẽ còn đang ở nhà mắng tôi, ha ha ha!”
Cảnh Trung Tu nhớ tới lúc mình cướp hai bình rượu này đi, Mộc Vấn Sinh đau lòng tức giận tới mức dựng râu, tức khắc cười ha hả.
Nhìn xem ông nói muốn mua, lão gia tử lại không chịu làm, kết quả chỉ có thể ép ông không làm quân tử được chỉ có thể làm tiểu nhân!
Ba người Thượng Quan Ngưng đều nở nụ cười, đoán chừng lão gia tử coi thứ này như bảo bối quý trọng hơn cả mạng, kể cả cháu trai Mộc Thanh ông ấy yêu quý nhất cũng không có, có thể thấy được quý giá tới mức nào!
Mộc Vấn Sinh y thuật tuyệt diệu, vài năm trước ông ấy đã nhận được danh xưng “Thần y”, hiện giờ y thuật đã sớm đạt tới đỉnh điểm, ông ấy tự mình thí nghiệm sản xuất ra rượu thuốc, chỉ sợ thật sự có thể kéo dài tuổi thọ! Trách không được ông ấy đã già nhưng thoạt nhìn chỉ như năm mươi tuổi, còn luôn nói có thể sống đến một trăm năm mươi tuổi hóa ra là có vật này!
Cảnh Dật Thần lắc đầu trên mặt ý cười chậm rãi mở rộng, rượu thuốc giá trị như thế trên đời còn bốn bình, trách không được Cảnh Trung Tu phải cướp đi. Lần này tốt rồi, lão gia tử tổng cộng chỉ có sáu bình, mới uống được hai bình, còn lại tiếc nuối không dám uống, lại bị Cảnh Thiên Viễn cùng Cảnh Trung Tu ba con hai người cướp mất, ông ấy hẳn đau lòng tới mức chảy máu!
Thượng Quan Ngưng ôm bình rượu rực rỡ lung linh, nghĩ nghĩ bỗng nhiên nói: “Ba, con và Dật Thần còn trẻ như vậy, hai bình này ba và cậu mỗi người uống một bình đi!”
Cảnh Dật Thần nhìn thoáng qua vợ, rượu quý giá như vậy nhưng cô không tham lam chút nào, còn nhớ để người lớn uống trước, quả nhiên là người phụ nữ của Cảnh Dật Thần!
Cảnh Trung Tu nghe xong trong lòng cũng có chút muốn, nhưng hai bình rượu ông cố ý vì hai đứa nhỏ mà cướp, ông và Hoàng Lập Hàm uống hay không uống cũng không sao cả.
“A Ngưng, con không cần từ chối, theo lời ba nói con cứ uống là được, rượu này đối với thân thể phụ nữ điều trị rất tốt, hơn nữa trong lúc mang thai cũng có thể uống, đây là lão gia tử chính miệng nói, ông ấy vẫn luôn khoe khoang rượu này rất tốt, nói thai phụ uống là tốt nhất, bởi vì như vậy có thể cải tạo thể chất của đứa bé ngay từ khi còn là thai nhi, sinh ra cực kì khỏe mạnh, dùng nguyên lời của lão gia tử chính là bách độc bất xâm, tố chất thân thể cũng tăng lên nhiều.”
Nếu Mộc Vấn Sinh không khoe khoang, không nói rượu này tốt, Cảnh Trung Tu sẽ không cướp, ông vừa nghe đối với phụ nữ có thai rất tốt, liền một lòng muốn mang về cho Thượng Quan Ngưng uống.
Thượng Quan Ngưng nghe cũng đã hiểu, Cảnh Trung Tu hoàn toàn vì cô nên mới cướp.
Trong lòng cô cảm động, hốc mắt có chút hồng, trên mặt lại là tươi cười hạnh phúc: “Con cùng Dật Thần uống một bình là được rồi, ba và cậu hai người uống một bình đi! Một bình này có lẽ có thể uống trong một thời gian rất dài!”
Cảnh Trung Tu vẫn lắc đầu, ông vỗ vai Thượng Quan Ngưng, vui mừng nói: “Con có tâm như vậy là đủ rồi, hai bình này để hai người các con uống, bắt đầu từ hôm nay uống đi, đoán chừng có thể uống ngày con sinh cháu nội! Ha ha, cháu nội của ba có khi nào mới sinh đã biết chạy không?”
Thượng Quan Ngưng cùng Cảnh Dật Thần hết nói nổi, trầm ổn như Cảnh Trung Tu cũng có lúc ấu trĩ như vậy!
Có đứa bé nào vừa sinh ra thì chạy ngay được, lại không phải là Na Tra! Rượu thuốc này cũng không nước cải tạo gen trong truyền thuyết, làm sao có thể thần kỳ!
Hai vợ chồng hiện tại còn không biết, về sau bọn họ sẽ phát hiện, thần y Mộc Vấn Sinh kết hợp với bí phương gia tộc truyền thừa mấy trăm năm, dốc lòng hơn hai mươi mấy năm nghiên cứu chế tạo ra rượu thuốc, thật sự so với tưởng tượng của bọn họ còn thần kỳ hơn!
Thượng Quan Ngưng còn muốn cự tuyệt, Cảnh Trung Tu nói thẳng: “Con không cần lo lắng cho chúng ta, lão gia tử nơi đó còn không ít rượu thuốc, chẳng qua thời gian ngâm tương đối thấp, đại đa số đều chỉ được năm năm, bởi vì rất nhiều dược liệu quý giá đều không tìm được, nhưng cũng đã rất tinh khiết không bị ô nhiễm, đợi đủ năm tác dụng cũng nhiều hơn. Lão gia tử rất nhanh đã tám mươi tuổi, sức khỏe so với ba cũng không hề kém hơn chút nào, trong khoảng thời gian này ba không dám đến lần nữa, bằng không ông nhất định lấy gậy ra đánh bá, chờ ông hết giận ba lại đến lấy rượu thuốc của ông ấy, đến lúc đó ba cũng cậu con sẽ thử xem rượu tốt tới mức nào!”
Thượng Quan Ngưng trong lòng vừa cảm động vừa áy náy, Cảnh Dật Thần lại nhàn nhạt nói: “Ba cho em cứ yên tâm cầm, lúc ông tặng đồ vật gì sẽ không chịu lấy lại. Chúng ta mau chóng sinh một đứa bé là được!”
Thượng Quan Ngưng vừa tức vừa xấu hổ, đôi mắt trong suốt trừng hắn nói: “Anh câm miệng, đừng có nói chuyện!”
Cảnh Dật Thần vô tội quay đầu nhìn Hoàng Lập Hàm: “Cậu người nhìn xem, con một chút địa vị trong gia đình cũng không có, ngài nên yên tâm rôi, con ở nhà căn bản không hề bắt nạt cô ấy!”
Hoàng Lập Hàm cười: “Không có việc gì, về sau A Ngưng bắt nạt con, con liền tới tìm cậu, cậu sẽ giúp con! Tới đây ngồi đi, chúng ta cùng nhau ăn cơm, hôm nay có rất nhiều món ngon! A Ngưng, con mở chai rượu vang đỏ con mang đến đi, chúng ta hôm nay không say không về!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.