Chương trước
Chương sau
Thượng Quan Ngưng kinh ngạc nhìn cô bé Tiểu Lộc xinh xắn lanh lợi bộc phát sức mạnh lớn, không ngờ lực của cô ấy lại lớn ngư vậy, hơn nữa thân thủ rất nhanh nhẹn, vừa nhìn liền biết đã luyện võ, trong lòng cô bỗng nhiên bội phục cô bé này hơn.
Cô cười nói: “Được, tôi thấy được, hóa ra Tiểu Lộc lại lợi hại như vậy, là chị nhìn lầm, cho chị xin lỗi! Về sau đã có em giúp chị giải quyết phiền toái rồi."
Việc khác thì không nói, Tiểu Lộc có thể xử lý Cảnh Dật Nhiên, thoạt nhìn là thừa sức ý chứ! Cuối cùng về sau cô cũng có thể rời xa cái tên điên này.
Tiểu Lộc vừa nghe, rất vui vẻ, bộc phát tính trẻ con vỗ tay nói: “Chị Thượng Quan, chị yên tâm đi, em nhất định sẽ không để người xấu bắt nạt chị!” Ý cô muốn nói Cảnh Dật Nhiên chính là người xấu.
Cô vừa muốn đi, cổ chân lại bị người bắt được.
Tiểu Lộc cúi đầu, đôi mắt to ngập nước chớp động nghi hoặc: “anh hai, anh còn có chuyện gì sao?”
Cô đem Cảnh Dật Nhiên quăng ngã thảm như vậy, hoàn toàn không cảm thấy có cái gì không đúng.
Cảnh Dật Nhiên cả người vỡ tan nằm trên mặt đất, lại không màng đau đớn trên người, dùng ánh mắt ngờ vực đánh giá Tiểu Lộc: “Tiểu Lộc, tại sao tôi lại cảm thấy cô rất quen?"
“Cảnh Nhị thiếu, anh bị em quăng ngã đến choáng váng sao? Chúng ta đều đã quen biết nhiều năm, đương nhiên quen mắt!” Tiểu Lộc mắt trợn trắng, nở nụ cười ha ha ha.
“Không, tôi cảm thấy cô rất giống một người, nhưng là giống ai tôi nghĩ không ra. Ngươi có…… chị gái hoặc là em gái gì không?"
Tiểu Lộc không để ý nói: "em không có a! Anh hai, hình như anh quả thật bị em quăng ngã đến choáng váng rồi không, vẫn nên đi bệnh viện khám qua đi! Em là cô nhi, không phải là anh không biết, ba mẹ đều không có, lấy đâu ra chị em!"
Cảnh Dật Nhiên đương nhiên biết Tiểu Lộc là......cô nhi, nhưng vừa nãy khi hắn vừa nhìn thấy Tiểu Lộc nghiêng người trong nháy mắt, trong lòng liền có một loại cảm giác quen thuộc.
Chẳng lẽ là bởi vì nửa năm không gặp qua Tiểu Lộc, cho nên đối với cô hắn thấy có chút mới lạ, cho nên mới phát sinh ra cảm giác quen thuộc trong tích tắc?
Tiểu Lộc trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, không cố sức chút nào mà đem chân của chính mình rút ra khỏi tay Cảnh Dật Nhiên, tiến lên ôm lấy cánh tay Thượng Quan Ngưng, ngọt ngào nói: “Chị Thượng Quan Ngưng, chị lớn lên thật là xinh đẹp, hẳn nào không chỉ có anh cả và anh hai đều thích chị! Ngay đến em cũng thích chị?"
Rất may là đây là tầng của văn phòng tổng giám đốc, bình thường nhân viên bình thường không được phép tới, nếu không bị người khác nghe được lời Tiểu Lộc nói sẽ khiến cho người khác kinh động!
Đại thiếu gia của Cảnh gia và nhị thiếu gia đồng thời cùng yêu một trợ lý nhỏ, chuyện này thật quá cẩu huyết!
Thượng Quan Ngưng không biết Tiểu Lộc rốt cuộc là thân phận gì, thế mà lại gọi hai vị Cảnh thiếu là anh cả anh hai, cô có thể cảm giác được, trong mắt Tiểu Lộc không có chút ác ý nào, giống như một cô bé ngây thơi không rành sự đời.
Thần sắc của cô chỉ là hơi cứng lại trong chớp mắt, liền vỗ vỗ tay Tiểu Lộc, cười: “Anh cả thích chị là không sai, nhưng còn anh hai thì chỉ là sự chọc phá, em còn nhỏ, chờ khi nào trưởng thành khác hiểu. Nhưng quả thực chị rất thích Tiểu Lộc, em quả thật là quá đáng yêu!”
Lư Cần ở phía sau cô nhẹ nhàng khụ hai tiếng, thấp giọng nói: “Thượng Quan phó tổng, Tiểu Lộc năm nay đã hai mươi sáu tuổi, là người trưởng thành, chẳng qua chỉ là…… Nhìn không lớn mà thôi.”
Thượng Quan Ngưng lại một lần nữa bị chấn kinh rồi, cô đánh giá cẩn thận cô gái trước mặt.
Một khuôn mặt xinh đẹp non nớt, đôi mắt đen lúng liếng to thuần khiết không có một chút tạp chất, vóc dáng có chút nhỏ gầy, làn da trắng nõn thủy nộn, âm thanh nói chuyện đều mang sự non nớt thanh thúy, mặc một bộ quần áo thể thao mầu hồng phấn Adidas, giày thể thao màu trắng, mái tóc đen nhánh buộc thành đuôi ngựa, thoạt nhìn như chỉ có mười tám tuổi!
Cô ấy đã hai mươi sáu tuổi?
Thật sự là không giống!
Không nghĩ bề ngoài không giống, ngay cả tâm trí cô cũng không giống người trưởng thành!
“Ha, chị cũng đã nhìn ra rồi? Tiểu Lộc có chút ngu ngốc, nhưng thật ra cũng rất giống như chị nói! Rõ ràng đều đã là gái lỡ thì hai mươi sáu tuổi, cả ngày đều giả trang trẻ vị thành niên, ở nhà ta bảy tám năm, nội tâm không thể trưởng thành, sức lực thật ra càng lúc càng lớn, có khi mai sau không gả được!”
Cảnh Dật Nhiên không biết bò dậy từ khi nào, vừa xoa cánh tay của chính mình vừa bị quăng ngã vừa không chút khách khí mở miệng châm chọc.
Thượng Quan Ngưng trong lòng căng thẳng, lập tức có chút tức giận trừng mắt với Cảnh Dật Nhiên.
Cô là nhìn ra Tiểu Lộc có chút không bình thường, nhưng sao có thể vừa gặp liền kêu cô kể hết ra! Không cái tên thần kinh kia như thế nào, lại tàn nhẫn ngang ngạnh như vậy!
Cô sợ Tiểu Lộc thương tâm, lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của tiểu Lộc có chút thô ráp hơn mình, an ủi cô: “Tiểu Lộc, đừng nghe cái tên điên này nói hươu nói vượn, en là một cô gái thông minh nhất, hơn nữa lại rất xinh đẹp, công phu còn lợi hại như vậy, về sau khẳng định có thể gả được cho một người chồng tốt!”
Tiểu Lộc chớp chớp đôi mắt to đen bóng, nghi hoặc nói: “Chị Thượng Quan Ngưng, vì cái gì mà em phải gả cho người khác? Như bây giờ không phải là rất tốt sao, em cảm thấy anh hai nói rất đúng, mấy năm nay em vẫn luôn ở trường tập luyện, chị nói xem, coa phải sau nagy em sẽ trở thành một tiểu lực sĩ vô địch thế giới?"
Thượng Quan Ngưng bị lời cô nói làm cho nghẹn họng, hoá ra Tiểu Lộc một chút cũng không cảm thấy Cảnh Dật Nhiên đang chê cười mình, ngược lại cảm thấy chính mình được khen ngợi!
Đây là ai chỉ dạy cho cô về thế giới xung quanh???
Cô kéo tay Tiểu Lộc đi vào văn phòng của mình, đem Cảnh Dật Nhiên nhốt ngoài cửa, sau đó chậm rãi dạy dỗ cô: “Tiểu Lộc, em là một người con gái, biến thành đại lực sĩ làm cái gì? Em hiện tại đã trưởng thành, đương nhiên là phải cưới chồng, về sau không chỉ sẽ có chồng, còn sẽ có con của chính mình, biết không? Cho nên nha, từ nay về sau không thể tiếp tục luyện tập nặng nề nữa……”
Tiểu Lộc một mặt đánh giá nội thất trong văn phòng, một mặt cười hì hì nói: “Chị Thượng Quan Ngưng, em có thể dùng họ Thượng Quan giống của chị không? Em cảm thấy tên của chị thật là dễ nghe, em cũng muốn dùng họ Thượng Quan!”
Thượng Quan Ngưng đang nói đột nhiên im bặt.
Sao cô lại cảm thấy, cô và Tiểu Lộc căn bản là không ở cùng một thế giới! Lời cô nói Tiểu Lộc một chữ cũng không nghe lọt.
Nhưng là, việ. họ gì có thể tùy tiện quyết định sao?
Thượng Quan Ngưng vừa muốn kiên nhẫn cùng Tiểu Lộc nói một chút không thể sửa họ lung tung, phải đi theo họ cha mới được, bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi Tiểu Lộc nói, cô là cô nhi.
Tính, cô bé muốn dùng họ gì thì cho họ đấy đi, bị cha mẹ vứt bỏ vĩnh viễn đều là đáng thương nhất, cũng không cần phải theo họ của cha.
Cô lấy từ trong ngăn kéo ra một hộp chocolate đưa cho Tiểu Lộc, ngữ khí có chút ôn nhu nói: “Được, em cảm thấy dễ nghe, liền để họ Thượng Quan đi!” Tiểu Lộc hẳn là cảm thấy “Thượng Quan” là họ tương đối hiếm thấy hiếm lạ, cho nên mới sẽ nói nó dễ nghe.
Tiểu Lộc nhìn hộp chocolate, ánh mắt sáng lên, lại nghe Thượng Quan Ngưng đồng ý cho cô theo họ, mắt to như thành trăng non sáng lên, cô vui vẻ nói: “Thật tốt quá, chị Thượng Quan Ngưng, em cũng có họ! Em họ Thượng Quan, gọi là Thượng quan Tiểu Lộc đúng hay không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.