Cảnh Dật Thần nhìn vợ, có chút quan tâm dặn dò cô: “Cho nên em phải cẩn thận một chút, nếu nó đến em không cần để ý tới noa, anh sẽ kêu Lư Cần tới xử lý, ông ấy là người của cha, Cảnh Dật Nhiên không dám quá phận. Anh vốn dĩ định đem nó làm việc ở đây, tuy rafng có thể phá hủy ít việc ở công ty, nhưng ít ra em cũng sẽ an toàn. Nó ở công ty gây loạn so với việc ở ngoài gây loạn thì tính nguy hiểm ít hơn. Cho nên cho nó làm ở đây một thời gian, anh sẽ đem thế lực của nó quét sạch." Thượng Quan Ngưng kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, ngơ ngẩn nhìn người đàn ông trước mắt anh tuấn mà thâm trầm: “Anh là vì an toàn của em nên mới cố ý làm cho hắn tới công ty?” “Trước mắt cũng chỉ vó phương pháp này thỏa đáng nhất. Nó luôn mơ ước Cảnh Thịnh Tập Đoàn, có thể cho nó vuốt một lần, khẳng định sẽ phân tán rất nhiều tinh lực của nó, đối với việc này chúng ta có lợi nhất!” Người đàn ông trước mắt này, tư duy kín đáo, không so đo được mất nhất thời, tính toán lâu dài, có quyết đoán có thủ đoạn, tùy thời có thể làm mưa làm gió! Anh luôn mạnh mẽ, tràn ngập tự tin như thế, cả người đều tản ra một sự mị lực. Tiếp xúc với anh càng lâu, thì càng bị mị lực của anh luân hàm, không thể kềm chế! Thượng Quan Ngưng có chút vui vẻ ôm lấy eo rộng dày của anh, lộ ra một nụ cười sán lạn nói: “em cảm thấy càng ngày em lại càng yêu anh, phải làm làm sao bây giờ." Nghe cô nói như vậy, tâm tình Cảnh Dật Thần trở nên cực tốt, khóe môi anh không che giấu được ý cười, sung sướng nói: “Không có việc gì, chỉ cần em thích, anh cũng sẽ yêu em cả đời!" Anh không hề che giấu mà ôn nhu sủng nịnh cô, làm cho Thượng Quan Ngưng có loại cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn khi được che chở. Cô chưa bao giờ biết, hóa ra yêu một người, thật sự có thể giữ được tình yêu tình yêu cuồng nhiệt, hóa ra cảm giác được yêu có thể mang đến cho cô cảm giác vô cùng an toàn không hề sợ hãi như vậy. Trước kia, Thượng Quan Ngưng vẫn luôn không ngừng hi sinh, cô luôn cho rằng, chỉ cần bản thân mình hi sinh, thì sẽ được báo đáp lại. Hóa ra người không yêu cô, cho dù cô có hi sinh như thế nào cũng không hề được đáp trả, mà người yêu cô, không cần cô hi sinh bất cứ điều gì mà vẫn cho cô tất cả sự chân thành tha thiết. Cô và Cảnh Dật Thần như như hai ngôi sao cô đơn đã lâu trên bầu trời, tới gần nhau rồi cùng nhau sáng nóng, cùng sưởi ấm cho đối phương, cùng cảm nhận tình yêu của đối phương, đạt được sự ấm ám trong lòng. Cùng người yêu ở bên nhau, thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đến thời gian tan làm. Cảnh Dật Thần không màng sự giãy giụa của Thượng Quan Ngưng trực tiếp gắt gao cầm tay cô, lôi kéo cô vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, sau đó nhét cô vào trong xe của mình, lái xe mang cô về nhà. Hắn nhìn cô vợ nhỏ bĩu môi vẻ mặt giận dữ nhìn mình, không khỏi cười nhẹ nói: “A Ngưng, em không thể giấu được mọi người, mọi người xớm muộn cũng biết chuang ta đã kết hôn, hơn nữa ạn muốn cho mọi người biết, em là vợ của anh." Một câu cuối cùng đã làm cho Thượng Quan Ngưng xúc động, trong lòng trở nên mềm mại. Đối với Cảnh Dật Thần như vậy, cô căn bản là không tức giận được. Cô đem đầu nhẹ nhàng dựa vào bờ vai dày rộng của anh, trên mặt lộ ra ý cười nhợt nhạt nói: “Em cảm thấy như bây giờ thật tốt, nếu mọi người biết anh kết hôn với em, anh sẽ bị mất đi fan hâm mộ!" Cảnh Dật Thần dở khóc dở cười: “Anh đâu muốn có nhiều fan như vậy? Vạn nhất có người vẫn mặt dày mày dạn muốn đi theo anh, em lại phạt anh ra đường ngủ thì sao, đây mới là thiệt thòi." Hai vợ chồng nói nói cười cười về đến nhà, Cảnh Dật Thần trước sau như một tự mình đưa Thượng Quan Ngưng đi rửa tay, rồi sau đó lôi kéo cô cùng nhau đến nhà ăn để ăn cơm. Ăn xong cơm chiều, hai người thay đổi quần áo, cùng nhau rời nhà đến bờ biển tản bộ. Ánh chiều tà lúc hoàng hôn phản chiếu trên mặt nước, mầu xanh của nước mạ một tầng mầu lấp lánh, ánh sáng hồng nhiễm một nửa chân trời, mỗi một tầng mây lại giống như một tiểu cô nương dễ thẹ thudng, đỏ mặt vui vẻ phiêu du. Thượng Quan Ngưng cùng Cảnh Dật Thần đan tay với nhau, chậm dãi đi dọc theo bờ biển. Từ lúc bọn họ kết hôn, cuộc sống dần dần trở nên có quy luật, nếu Cảnh Dật Thần không bận, mỗi đêm anh nhất định sẽ cùng Thượng Quan Ngưng dùng cơm, cùng cô tản bộ, cùng cô xem chương trình TV mà cô thích rồi ôm lấy cô đi vào giấc ngủ. Mấy người làm việc cùng Cảnh Dật Thần cũng rất ngạc nhiên phát hiện, con người anh luôn cuồng công việc vậy mà dạo gần đây không còn tăng ca, thời gian ban đêm không cho ai làm phiền, nếu buổi tối 6 giờ chiều mà cuộc họp còn chưa kết thúc thì anh sẽ trực tiếp cho giải tán, đem cuộc họp rời đến ngày mai. Mấy người quen thuộc hay làm việc với anh đều không rõ lý do, trước kia Cảnh Dật Thần chính là một người cuồng công việc, ban đầu đừng nói đến việc đem cuộc họp đàm phám rời lại đến ngày mai. Cho dù đã đói bụng. Cũng ăn tạm rồi tiếp tục cuộc họp, Cảnh Dật Thần chưa bao giờ để ý tới việc ăn uống, luôn để công việc lên hàng đầu. Cho nên rất nhiều bị đói bụng khi tăng ca cùng anh. Phải đem công việc hoàn thành trước rồi mới đi ăn. Có người đã từng đánh liều mà cẩn thận hỏi anh, vì cái gì mà hiện tại không liều mạng tăng ca giống như trước, vì cái gì mà phải về sớm như vậy? Cảnh Dật Thần chỉ nhàn nhạt nói: “Bởi vì tôi phải về nhà ăn cơm cùng vợ.” Anh trả lời, làm một đám người đều ngã mắt kính! Không có người nào nghĩ đến hoá ra sẽ là nguyên nhân này! Bởi vì tất cả mọi người không biết, Cảnh Dật Thần đã kết hôn! Không phải nói anh thân thể có vấn đề, không chạm vào được phụ nữ hay sao? Không, không chỉ có là phụ nữ, mà ngay cả đàn ông cũng không chạm vào anh được, anh vẫn luôn đều chán ghét người khác đụng chạm vào người. Thế mà anh lại đối xử với vợ tốt như vậy vì cô mà anh bỏ vử công việc, tựa như cuộc sống của anh đều tập chung vào gia đình, thậm chí khi nghe người khác nói chuyện phiếm về vợ và con mà người lãnh đạm như anh cũng nghe vài câu. Rất nhiều người không thích nghi được với việc thói quen của anh thay đổi, nhưng lại rất thích sự thay đổi này của anh, bởi vì thấy anh như vậy mọi người sẽ cảm thấy dễ dàng ở chung. Cảnh Dật Thần đương nhiên biết chính mình thay đổi, ngay chính anh cũng thích sự thay đổi này của mình. Mỗi ngày đều mang mộy bộ mặt lạnh, đối với bất luận ai cũng đều rất xa cách, không phải do anh giả vờ, mà là bởi vì nội tâm anh quả thật lạnh như băng, đối bất kì ai cũng đều bài xích. Hiện tại anh đã có vợ, cảm nhận được độ ấm và thân mềm mại của cô, nội tâm anh cũng trở nên mềm mại, cho nên sự lạnh lẽo đó mới có thể tiêu tán. “Ngày mai đi đánh tennis đi, đã nửa tháng không đi, thời gian lâu rồi tay em cũng đã cứng lại” Thượng Quan Ngưng đem đầu dựa vào vai Cảnh Dật Thần, cùng anh sánh vai đi từ từ, tâm tình vui vẻ đề nghị. “Được, nghe em, đi chơi bóng.” Cảnh Dật Thần duỗi tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, giọng nói ôn nhu, ngữ khí sủng nịch, tựa như cho dù vô có ngôi sao trên bầu trời thì anh cũng sẽ đi hái cho cô. Nhưng Thượng Quan Ngưng không cần ngôi sao trên bầu trời, cô nhắc tới chơi tennis, chợt nhớ ra điều gì đó rồi máu ghen liền lại tái phát: “Nga, đúng rồi, tổng giám đố, lần trước vị hôn thê của anh có nói, anh là hoàng tử tennis, nhưng từ bỏ không đánh nữa là vì cô ấy."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]