Chương trước
Chương sau
Trán Cảnh Trung Tu nổi đầy gân xanh, tung hoành vài năm trong giới kinh doanh, dù đối mặt với bất kì tình huống nào ông đều có thể bình tĩnh, giờ phút này không còn cảm giác thuận buồm xuôi gió mà chỉ cảm thấy đau lòng cùng tức giận.
Cảnh Dật Thần là do ông và vợ là Triệu Tình sinh ra, là kì vọng cả đời của ông cũng là đứa con trai mà ông yêu thương nhất!
Ông không ngờ rằng, có một ngày hắn đối đầu với ông tới mức một sống một còn như vậy!
Trong quá khứ, ông không hề mong muốn có bất kì chuyện gì xảy ra với Cảnh Dật Thần, Triệu Tình chết đi ông so với ai cũng đều đau lòng khổ sở hơn!
Nhưng Cảnh Dật Thần lại không muốn nghe lời ông, lạnh lùng nói: “Muốn tôi giao ra quyền thừa kế, được thôi! Ông lập tức thông báo với mọi người, ông với mẹ tôi không có quan hệ gì, đối với toàn thế giới công bố tôi chỉ là con riêng! Tôi lập tức rời khỏi Cảnh gia, ngoài của hồi môn của mẹ tôi một phân tiền cũng không cần! Tôi họ Triệu không phải họ Cảnh!”
Cảnh Trung Tu không thể nhịn được nữa, “Bang” một tiếng, trực tiếp cho hắn một cái bạt tai!
Cảnh Dật Thần vẫn đứng im không nhúc nhích, mặc cho ông đánh chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt không chút tình cảm nhìn ông.
“Bang” một tiếng phát ra liền nghe thấy giọng một cô gái kêu lên: “Dật thần!”
Trong phòng khách hai người đàn ông giống nhau như đúc, lập tức quay đầu về phía cửa nhìn thấy người vừa tới khí thế trên người liền biến mất không dấu vết.
Tình hình giương cung bạt kiếm trong nhà khiến cho không khí trở lên áp lực, quản gia đứng ở cửa cũng thở ra một hơi, hắn nhẹ nhàng lau trán đầy mồ hôi, trong lòng buông lỏng: Cứu tinh cuối cùng cũng đã đến!
Người có thể làm cho hai cho con bọn họ nguôi giận, chỉ có Thiếu phu phân, ngoài cô ra ai cũng không làm được kể cả lão thái gia cùng lão thái thái.
Hắn cung kính chào Thượng Quan Ngưng: “Thiếu phu nhân!”
Thượng Quan Ngưng mặc kệ hắn chào hỏi liền chạy chậm vào phòng khách.
Cô trực tiếp duỗi tay che ở trước mặt Cảnh Dật Thần, không vui nói với Cảnh Trung Tu: “Ba, Dật Thần đã làm gì sai, sao ba lại tức giận tới mức này? Ba đánh thì đánh con này, đừng đánh anh ấy!”
Trên mặt Cảnh Trung Tu đã không còn tức giận, tuy rằng không giống như mọi khi có thể tươi cười với Thượng Quan Ngưng, nhưng ông đã ngay lập tức bình tĩnh lại, làm cho quản gia đứng một bên cực kì kinh ngạc.
Từ lúc Cảnh Dật Thần trưởng thành, Cảnh Trung Tu chưa từng đánh hắn, vừa nãy cũng bị lời nói của hắn làm cho tức giận mới không nhịn được tát hắn một cái.
Trên thực tế, vừa đánh xong ông liền cảm thấy hối hận.
Ông không biết thể hiện tỉnh cảm của mình, cũng không biết cách chung sống với con trai, cho nên hơn ba mươi năm qua quan hệ của hai người rất lạnh nhạt, cho đến khi Thượng Quan Ngưng gả cho Cảnh Dật Thần quan hệ mới tốt lên một ít.
Cảnh Trung Tu nhìn Thượng Quan Ngưng bĩu môi không vui, tức giận trong lòng liền biến mất, dùng giọng nói ôn hòa: “Không liên quan đến con, là hắn làm sai con không cần che chở cho hẳn cũng không cần thay hắn chịu đánh, hắn đánh nhau đã quen bị đánh một hai cái cũng không làm sao.”
“Con mặc kệ, dù sao ba cũng không thể đánh anh ấy! Hơn nữa, ba đánh anh ấy xong cũng không thể giải quyết được vấn đề, nhưng nếu ba tức giận liền trút lên người con, con tính tình rất tốt sẽ không giận ba.”
Người khác đều sợ Cảnh Trung Tu chỉ có mình Thượng Quan Ngưng là không sợ ông, ấn tượng của ông đối với cô đều là một người rất dễ nói chuyện, rất yêu thương cô, giống như người cậu của cô vậy, cho nên lời nói cũng không kiêng dè chút nào.
Cô càng nói chuyện không kiêng dè như vậy, Cảnh Trung Tu ngược lại càng cảm thấy cô đối với ông rất gần gũi thân thiết, coi ông như những bậc cha chú bình thường, người ba bình thường, cũng chỉ có mình Thượng Quan Ngưng làm như vậy.
Cảnh Trung Tu không có con gái, chỉ có hai đứa con trai làm ông đau đầu, đi khắp nơi gây chuyện, cả ngày đánh nhau một mất một còn. Cho nên, ông vẫn luôn coi Thượng Quan Ngưng như con gái mà đối xử, nghe cô dùng giọng nói thanh thúy, nói những câu không có đạo lý giống như một cô bé làm cho tính cách cứng rắn đều bị làm cho mềm lòng.
Ông từ ái nói: “Tốt, nể mặt con ba không đánh nó nữa, vừa rồi là ba nhất thời tức giận về sau sẽ không đánh nó nữa, con yên tâm đi.”
Ấn tượng của Thượng Quan Ngưng đối với Cảnh Trung Tu rất ít, nhưng Cảnh Trung Tu đối với cô lại có ấn tượng rất sâu đậm, ông không chỉ mới gặp Thượng Quan Ngưng có một lần. Bởi vì ông cùng Hoàng Lập Hàm quan hệ rất tốt, mà cô lại có một khoảng thời gian lớn lên cùng Hoàng Lập Hàm, dù đi đâu cũng mang Thượng Quan Ngưng một đứa nhỏ mới mất mẹ đi cùng, cho nên có một khoảng thời gian ông thường xuyên nhìn thấy Thượng Quan Ngưng.
Ông giúp cô buộc dây giày, giúp cô tết bím tóc nhỏ, giúp cô bóc vỏ kẹo…… Tuy rằng thời gian rất ngắn, nhưng đối với ông đều là cảm giác mới lạ, khó quên —— ông chưa từng đối xử với con trai mình như vậy, ở trước mặt con trai đều bày ra bộ mặt người cha nghiêm khắc.
Thậm chí có một lần, Thượng Quan Ngưng nửa tỉnh nửa mơ, tưởng ông là Hoàng Lập Hàm, mơ mơ màng màng gọi một tiếng “Cậu”, rồi ôm cổ ông ngủ thiếp đi.
Khi đó Thượng Quan Ngưng mới có mười tuổi, tuổi còn nhỏ nhìn rất xinh xắn đáng yêu, lại vừa mới mất mẹ, khiến cho người khác đau lòng muốn yêu thương che chở cô.
Đây là trải nghiệm khó có được trong đời Cảnh Trung Tu, giây phút đó, ông liền coi Thượng Quan Ngưng như con gái của mình, học theo Hoàng Lập Hàm, vụng về vỗ lưng cô, ru cô ngủ.
Từng chuyện từng chuyện trong quá khứ, nhưng vì Thượng Quan Ngưng lúc đó còn rất bé nên cô không nhớ rõ, cô chỉ nhớ lúc ngã xuống nước được Cảnh Trung Tu cứu lên, bởi vì đó là khoảng thời gian cô tiếp xúc với ông lâu nhất.
Nhưng Cảnh Trung Tu lại nhỡ rất rõ, ông thậm chí còn hy vọng, mình có một đứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại thông minh lanh lợi như vậy.
Cho nên chờ đến khi Cảnh Trung Tu gặp lại Thượng Quan Ngung, nhìn cô lớn lên trở thành một cô gái duyên dáng yêu kiều, liền lập tức cùng Hoàng Lập Hàm ước định, muốn cô gả cho con trai trở thành con dâu ông.
Sự thật chứng minh, quyết định của ông cực kì chính xác, không chỉ có ông thích Thượng Quan Ngưng, mà ngay cả đứa con trai trưởng luôn luôn lạnh nhạt không nhận tình thân, cũng cực kì thích cô, thậm chí không cần ông giúp một tay, hắn liến trước một bước cưới cô về.
Con trai từ bé vẫn luôn hiểu chuyện hơn người, hắn luôn rõ ràng mình thích cái gì muốn cái gì, hơn nữa sẽ không do dự mà cướp tới tay mình, chỉ điểm này thôi hắn cũng khác ba của hắn, nếu năm đó ông chống lại mẹ mình, kiên trì bắt Chương Dung phá bỏ đứa bé, có hiện tại cũng sẽ giống như vậy!
Chính là giờ có nghĩ gì cũng vô dụng, ông chỉ hy vọng con trai có thể nhận được hạnh phúc. Có Thượng Quan Ngưng che chở hắn, ông cũng an tâm rồi.
“Ba nói là phải giữ lời, về sau không được tiếp tục đánh nữa, ba cam đoan đi!” Thượng Quan Ngưng vẫn không yên tâm muốn Cảnh Trung Tu phải hứa hẹn. Vừa nhìn thấy Cảnh Dật Thần bị tát một cái lòng cô liền đau đớn, Cảnh Trung Tu là ba của hắn không sai, nhưng cũng không có nghĩa là có thể đánh hắn, hắn hiện giờ đều đã trưởng thành, cai quản một đám nhân viên cùng một tập đoán lớn, là một Tổng tài được người người kính trọng, không thể muốn đánh là đánh.
Cảnh Trung Tu nhìn thoáng qua Cảnh Dật Thần bởi vì Thượng Quan Ngưng xuất hiện khí thế bức người liền biến mất hoàn toàn, nhàn nhạt nói: “Được, không đánh nó, ba cam đoan.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.