Chương trước
Chương sau
Mọi người phía dưới tới tham dự bữa tiệc thấy màn kịch chuyển biến bất ngờ mà sợ ngây người, qua một lúc lâu mới tiếp thu được việc một giây trước còn là kiêu ngạo, mà mấy giây sau đã như kẻ bại trận.
Hóa ra cô em họ Hoàng Tâm Di này thế mà cùng Quý Lệ Lệ kết hợp với nhau để gài bẫy chị mình.
Chị của cô ta ca hát cho mọi người, không những thế còn bị Quý Lệ Lệ đổ đầy rượu vang đỏ lên người, lại còn có sợ cô bị Quý Lệ Lệ làm nhục nên quỳ xuống!
Kết quả, tất cả những việc này đều là do cô ta cùng Quý Lệ Lệ bày ra!
Không ngờ còn có loại nữ nhân ngoan độc đến mức độ này! Về sau mọi người sẽ cách xa cô ta, bằng không sẽ bị cô ta hại chết lúc nào không biết.
Nhưng người khiếp sợ nhất lại là Thượng Quan Ngưng.
Cô sao lại không nghĩ tới, hôm nay Hoàng Tâm Di căn bản không phải do Quý Lệ Lệ lừa tới, mà là do cô ta tự nguyện tới phối hợp diễn kịch chỉ vì muốn chỉnh cô!
Trong lòng cô bây giờ đã lạnh như ngâm nước đá mùa đông, Quý Lệ Lệ chỉnh cô, làm cô khó xử, cô cũng không thương tâm khổ sở, cũng không thấy gì ngoài ý muốn, nhưng chính là do em họ Hoàng Tâm Di của cô, thông đồng với Quý Lệ Lệ để chỉnh cô, làm cô cảm thấy mình bị đâm một dao vậy.
Nó vẫn còn là người sao?!
Thượng Quan Ngưng vì quỳ mà đầu gối phát đau, cô đang định đứng lên, phía sau lại có hai tên nam nhân một tay đem cô đè lại, không cho cô đứng lên.
Hoàng Tâm Di đi đến trước mặt cô, “Bang” dáng cho Thượng Quan Ngưng một cái tát, Thượng Quan Ngưng bị hai người đàn ông đè lại không thể nhúc nhích, căn bản tránh cũng không thể tránh, mặt cô liền lập tức sưng lên.
“Ha ha ha, cô bây giờ như gà rớt vào nồi canh, thật là đáng thương!" Hoàng Tâm Di tâm tình thoải mái, không hề để ý bản thân đang bị lộ nửa ngực và đùi, chỉ vào mũi Thượng Quan Ngưng nói: "Thượng Quan Ngưng, cô cũng có một ngày chật vật như vậy! Hừ, cô chiếm nhà của tôi, tôi còn không tính, thế nhưng còn khuyến khích cha tôi cùng mẹ tôi ly hôn, cha tôi còn nhẫn tâm đem tôi đưa đi nước ngoài! Tôi có một gia đình hoàn chỉnh nhưng vì cô mà bị chia rẽ!"
Thượng Quan Ngưng bị cô dáng cho một cái tát, khóe miệng tràn ra máu tươi, cô ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Hoàng Tâm Di, tôi không biết cô đã phát rồ, về sau, cô nhất định sẽ hối hận vì hành vi ngày hôm nay!”
Ánh mắt của cô quá mức lạnh nhạt, ngữ khí quá mức lạnh băng, làm Hoàng Tâm Di cảm thấy trong lòng hoang mang và rối loạn.
Cô lập tức quay đầu hỏi Quý Lệ Lệ: “Chị Lệ Lệ, chỗ chị có người có thể bẻ gẫy tay hoặc chân của cô ta gì không, cô ta lần trước ngoan độc làm tôi gãy một cánh tay, đau chết đi được, tôi hôm nay nhất định phải cho nó nếm thử việc đau đớn khi cánh tay gãy rời!"
Hoàng Tâm Di nghĩ ra được biện pháp mới rồi Quý Lệ Lệ cũng tán đồng, cô ta cao hứng vỗ vỗ tay, “Lão Ngũ lão Lục, các ngươi mau đem cánh tay cô ta bẻ gãy! Từ trước tới giờ tôi chưa thấy làm gãy tay lại thú vị như vậy, các người bẻ nhanh mà không thể làm cho cô ta đau đớn thét chói tai được thì hai người ngay lập tức cút đi, về sau không bao giờ được vào Quý gia làm việc nữa!"
Hai người đàn ông vẫn luôn đè Thượng Quan Ngưng không cho cô đứng dậy lập tức giơ tay định đáng gãy cánh tay của Thượng Quan Ngưng.
Nhưng mà, hai tiếng xé rách màng tai vang lên, hai người đàn ông được gọi Quý Lệ Lệ gọi là “Lão Ngũ lão Lục” đột nhiên kêu thảm thiết một tiếng, buông lỏng cánh tay của Thượng Quan Ngưng ra, máu tuôn rồi kêu thảm thiết ngã xuống mặt đất.
Vương miện hoàng gia xa hoa cao nhã, ở chỗ này ăn cơm vẫn rất an toàn, đánh nhau với náo loạn đều có, nhưng nổ súng giết người trước nay chưa từng sảy ra.
Là ai mà dám ở chỗ này ngang nhiên nổ súng!
Mọi người hoảng loạn kinh sợ khắp nơi nhìn quay tìm xem ai là người nổ súng, một lúc sau mới dừng ánh mắt ở chỗ một người nam nhân đứng ở cửa, cả người tản ra sự lạnh lẽo và sát khí.
Nhưng mà, từ lúc nào mà trong bữa tiệc lại xuất hiện một nam nhân mặc trang, không ai nhận ra anh. Phía sau anh là hơn hai mươi người mặc đồ đen, mỗi một người đều tản ra sát khi giống như sứ giả mới từ địa ngục tới.
Người đàn ông đi đầu vừa xuất hiện, tất cả nam nhân nơi này đều trở nên mờ nhạt.
Vừa anh tuấn, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, như đao tước ngạnh lãng, tây trang màu đen được cắt may khéo léo mặc trên người anh đã làm nổi bật lên dáng người gần như hoàn mỹ của anh, không bỏ sót bất kì góc cạnh nào. Khí chất lạnh lẽo mà cao quý, hơi thở thành thục mà trầm ổn, chỉ trong giây phút ngắn ngủn mà đã khiến toàn bộ nữ nhân ở đây phải trầm luân, say mê.
Từ khi nào mà thành phố A có một nam nhân hoàn mỹ như vậy? Vì cái gì mà từ trước nay không hề gặp qua anh ta!
Vừa rồi là anh ta nổ súng sao?!
Con ngươi màu đen của Cảnh Dật Thần tất cả đều là lạnh băng, ánh mắt anh không để bất kì kẻ nào trong bữa tiệc vào mắt. Chỉ nhanh chóng đi tới chỗ Thượng Quan Ngưng.
Thượng Quan Ngưng thấy Cảnh Dật Thần, cả người đều thả lỏng, lúc này mới cảm thấy đầu gối đã đau đến chết lặng.
Nàng nhớ tới bản thân bởi vì quỳ lâu lắm, thế cho nên thân thể cô hơi hơi quơ quơ, sau đó liền ngã xuống mặt đất.
Cảnh Dật Thần đau lòng đem cô ôm trong lồng ngực, hốc mắt trở nên đỏ bừng một mảnh, thanh âm ôn nhu mà từ trước tới nay chưa từng có: “Bảo bối, em muốn tắm rượu vang đỏ thì nói cho anh biết, anh có rất nhiều rượu vang đỏ, anh mang em đi đến trang viên nho của chúng ta ở nước pháp, em muốn tắm bao nhiêu thì tắm, rượu vang nơi này đều là phế vật, chỉ thích hợp cho chó. Kế tiếp chúng ta đấu với lũ chó có được không?"
Anh vừa nói, vừa lấy ra chiếc khăn trắng, muốn lau đi rượu vang đỏ trên mặt Thượng Quan Ngưng.
Thượng Quan Ngưng nhìn thấy chiếc khăn kia, nhớ tới lời Đường Vận nói, liền theo bản năng tránh đầu sang một bên.
Cảnh Dật Thần tay hơi hơi cứng đờ, cho rằng Thượng Quan Ngưng là ngại anh tới chậm nên mới không cho anh động, liền nhẹ giọng xin lỗi cô: “Bảo bối, xin lỗi em, anh đã tới chậm, lau mặt đi, chốc lát anh sẽ báo thù cho em.”
Thượng Quan Ngưng nghe lời anh nói, trong lòng liền có một mảnh ấm áp, đối với chiếc khăn kia không còn để ý nữa, để anh tùy ý nhẹ nhàng lau khô mặt cho mình.
Cảnh Dật Thần đem Thượng Quan Ngưng ôm đến ghế trên ngồi rồi sau đó cởi áo ngoài bị rượu vang làm ướt nhẹp của cô, cởi áo khoác tây trang của chính mình khoác cho cô, sau đó mới bước về phía mọi người dưới đài.
Quý Lệ Lệ chưa có gặp qua Cảnh Dật Thần bao giờ, không biết anh là ai, thấy anh không chỉ nổ súng đả thương người của mình, còn cứu rồi cẩn thận lau mặt cho Thượng Quan Ngưng, lại còn ôn nhu nói chuyện, trong lòng vừa ghen ghét lại vừa phẫn nộ!
Cái con hồ ly tin Thượng Quan Ngưng kia, từ khi nào lại câu được một nam nhân cực phẩm chất lượng tốt như vậy, Chẳng lẽ đây là chồng cô ta?!
Không được, cô phải cướp lấy mới được!
Cô đi đến trước người Cảnh Dật Thần, dùng mệnh lệnh nói: “anh không quen biết tôi sao?! Tôi chính là con gái củq quý thị trưởng, mau mau quỳ xuống xin lỗi tôi, tôi sẽ tha thứ cho anh! Bằng không tôi sẽ kêu mẹ tôi đem anh đuổi khỏi thành phố A!"
Cảnh Dật Thần mặt không biểu cảm nhìn cô ta một cái, ánh mắt lãnh khốc giống như đang nhìn một người chết.
Cả người Quý Lệ Lệ phát lạnh, vừa muốn mở miệng nói, thì bị Cảnh Dật Thần không hề kiêng nể một chân đá xuống sân khấu phía dưới.
Thân thể của cô ta như là bao tải ngã trên mặt đất, phát ra một tiếng vang.
Nếu không phải mặt đất có một tầng thảm dày, chỉ sợ một đạp vừa nãy cô ta đã chết đến nơi.
Chỉ là, Quý Lệ Lệ tuy rằng không chết, nhưng lại cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình tựa hồ đều không ổn, xương cốt trên người tựa như muốn nứt vỡ ra, một tiếng kêu đau cô cũng không kêu ra được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.