Triệu An An ra nước ngoài lâu như vậy, Thượng Quan Ngưng thật sự rất nhớ cô. “Dật Thần, An An ra nước ngoài lâu như vậy sao vẫn chưa trở về? Cô ấy trước đi có nói với em là đi chữa bệnh, cô ấy có bệnh gì sao?” Mặc dù Mộc Thanh đã nói Triệu An An không có chuyện gì, nhưng Thượng Quan Ngưng vẫn có chút không yên tâm, không khỏi hỏi Cảnh Dật Thần. Cảnh Dật Thần động tác uống nước hơi chậm lại, chân mày khẽ nhíu lại nói: “An An chưa nói với em?” “Nói với em cái gì?” “Bệnh của cô ấy.” “Em biết nhá, cô ấy đã nói đã nói với em, em thấy cô ấy mỗi ngày đều đem thuốc bắc làm nước uống, nhưng nhìn qua sức khỏe cô ấy rất tốt, một chút cũng không có bộ dáng của người bị bệnh mà!” Suy nghĩ Thượng Quan Ngưng có chút mờ mịt, trong lòng cảm thấy có cái gì không đúng, mà lại không biết được chỗ nào không đúng. “Rốt cuộc cô ấy bị bệnh gì?” Cảnh Dật Thần trầm mặc một lúc lâu, mới nhàn nhạt nói: “Có lẽ cô ấy không có việc gì, mấy ngày nữa hết bận, sẽ dẫn em đi gặp cô ấy.” Thượng Quan Ngưng nghe thấy anh nói không có chuyện gì, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vừa nghe có thể cùng anh đi nước ngoài gặp Triệu An An, người cô đều phấn khởi cả lên. “Ừm, chúng ta cùng đi thăm cô ấy, hi vọng đến khi cô ấy biết chúng ta kết hôn sẽ không quá ngạc nhiên!” Thượng Quan Ngưng vẫn không để cho Cảnh Dật Thần nói với Triệu An An bọn họ đã kết hôn, cô muốn chính miệng mình nói với cô ấy, sau đó nghiêm túc nói với cô ấy một câu cảm ơn. Cảnh Dật Thần nhìn tinh thần vui vẻ của vợ mình, vốn là muốn nói gì đó lại nuốt trở vào. Quên đi, hay là đừng nói cho cô ấy, khó có thể thấy cô vui vẻ như vậy, bệnh của Triệu An An... đợi đên lúc cô ấy gặp được Triệu An An rồi nói sau. Ba ngày sau, hai vợ chồng bước lên máy bay đến Đức, ở nơi đó, Thượng Quan Ngưng sẽ được gặp bạn tốt đã lâu không gặp. Lúc xuống máy bay. Cảnh Dật Thần rất nhanh thuần thục dùng tiếng Đức gọi điện thoại, sau đó có hai người đàn ông tóc vàng mắt xanh anh tuấn đến đón họ. Thượng Quan Ngưng cũng không kém Cảnh Dật Thần, cô từ nhỏ đã cho thấy khả năng ngôn ngữ thiên phú xuất sắc, thông thạo ngôn ngữ nhiều quốc gia, lúc trước cô cũng đi du lịch khắp các nước, cho đến bây giờ không cần phiên dịch. Cô mỉm cười chào hỏi cùng hai người đàn ông Đức, đi theo Cảnh Dật Thần vào xe Audi với bọn họ. Khoảng chừng sau nửa giờ đi xe, đến một bệnh viện có lối kiến trúc rất giống hoa viên. Cảnh Dật Thần nói cảm ơn hai người bọn họ, sao đó dẫn Thượng Quan Ngưng đi vào. Trong bệnh viện vô cùng yên tĩnh, phong cảnh thanh nhã, không khí trong lành, có tốp năm tốp ba người nhà bệnh nhân cùng đi với nhau, vẻ mặt bình yên tản bộ trên đường mòn trải đá cuội, nhìn qua nơi này hẳn là nơi rất tốt để tĩnh dưỡng sức khỏe, không hề có một chút giống với bệnh viện. Cảnh Dật Thần gần như rất quen thuộc với nơi này, đưa cô đi vòng qua mấy tòa nhà, sau đó dừng trước một ngôi nhà màu trắng, dẫn cô đi vào. Lối kiến trúc của bệnh viên này không phổ biến lắm, tòa nhà này tổng cộng có bốn tầng, mà Triệu An An đang ở tầng bốn. Tâm trạng thấp thỏm, rất muốn nhìn thấy Triệu An An, Thượng Quan Ngưng không biết tại sao, cảm giác trong lòng hoang mang rối loạn, cô nắm thật chặt bàn tay to ấm áp của Cảnh Dật Thần mới cảm thấy khá hơn. Dường như Cảnh Dật Thần cảm nhận được cô đang bất an, nhẹ nhàng ôm lấy cô, nói: “Phía trước chính là phòng bệnh của An An, hai ngày nay có lẽ đã kết thúc trị liệu, chuyển đến phòng bệnh bình thường rồi.” Thượng Quan Ngưng bởi vì muốn gặp được Triệu An An, trong lòng quá kích động, giảm bớt tin tức trong lời nói Cảnh Dật Thần, chậm rãi cùng Cảnh Dật Thần đi vào phòng bệnh. Phòng bệnh được bày trí rất ấm áp, màu xanh nhạt của rèm cửa và chăn, những cành cúc màu cam hòa với sắc xanh mởn của lá cây trông vô cùng rực rỡ. Nhưng là, khi nhìn rõ người đang nằm trên giường bệnh, cả người cô gần như sụp đổ! Vốn là một người hoạt bát vui tươi, Triệu An An có sức sống khỏe mạnh, giờ khắc này gầy đét nằm ở đó, nước da tái nhợt gần như trong suốt, cô ấy yêu thích mái tóc ngắn của mình, lúc này không còn, tất cả trơn bóng sạch sẽ, lộ ra một cái da đầu nhợt nhạt. Đây là một người tràn đầy năng lượng, tinh thần dồi dào Triệu An An sao?! Thượng Quan Ngưng khống chế nước mắt không rơi xuống. Hơi lạnh nước mắt nhỏ trên mặt Triệu An An, đánh thức cô tỉnh ngủ. Triệu An An mở mắt, thấy Thượng Quan Ngưng, không khỏi ngẩn người, nhưng sau đó lại lại nhắm chặt hai mắt, trở mình, tiếp tục ngủ. Cô ấy nhắm mắt lại thấp giọng nói thầm: “Tại sao mình lại mơ thấy Đại mỹ nhân rồi...” Cô nói thầm xong, một lát sau, bỗng nhiên mở mắt, nhìn người trước mắt vẫn còn đang ở đó như cũ, cô không khỏi vươn cánh tay gầy như que củi dụi dụi đôi mắt. Thượng Quan Ngưng thấy động tác của Triệu An An, khóc càng lợi hại hơn, mang theo nồng đậm giọng mũi nói: “An An...” Triệu An An hoàn toàn ngây ngẩn cả người, qua một lúc lâu mới thử nói: “Thượng Quan Ngưng?” Thượng Quan Ngưng rốt cuộc không nhịn được nữa, khóc ôm lấy cô. “An An, là tôi, Thượng Quan Ngưng, là tôi này!” Triệu An An cảm nhận được hơi thở ấm áp cùng hương thơm đặc biệt của Thượng Quan Ngưng, giờ khắc này cuối cùng cũng tin tưởng, chính cô không phải nằm mơ, cũng không phải xuất hiện ảo giác, mà là Thượng Quan Ngưng thật sự tới! “A Ngưng, sao cậu lại ở nơi này! Tôi cảm thấy rất vui!” Thượng Quan ngưng khóc thở hổn hển, căn bản không rảnh để trả lời. Từ phía sau cô một âm thanh trầm thấp vang lên: “Là anh đưa A Ngưng đến!” Triệu An An lúc này mới chú ý tới mép giường còn có một người, cô kinh ngạc nói: “Anh? Sao anh lại tới đây? Anh đưa A Ngưng đến?” Thật không nên! Chính là Cảnh Dật Thần căn bản không nghĩ sẽ giải thích nghi ngờ của cô, hỏi lại “Mẹ em đâu?”, biết được một mình dì đang ở tòa nhà khác lấy thuốc, liền không nói một lời đi ra ngoài, để lại không gian cho hai người họ. Thượng Quan Ngưng khóc nhiều đến hai mắt cũng sưng lên, nhưng vẫn cứ đau lòng không có cách nào dừng lại. Triệu An An vốn cũng không phải kiểu người biết an ủi người khác, lúc này tay chân luống cuống tùy ý ôm Thượng Quan Ngưng, một lúc lâu mới nói: “Ôi, tôi nói Đại mỹ nhân này, tôi đây còn chưa chết mà, cái này muốn khóc trước hả? Đợi đến lúc tôi chết khóc cũng không muộn mà!” Không nghĩ đến câu nói này lại có tác dụng hiệu quả đến vậy, Thượng Quan Ngưng liền ép buộc bản thân ngừng khóc, mắt đỏ hồng nói: “Hừ hừ hừ, không cho phép nói hươu nói vượn! Lời nói mới vừa rồi vội vàng thu hồi đi, Bồ Tát ở trên nhìn cậu còn nhỏ tuổi, sẽ không trách tội của cậu!” Đây là chuyện gì đang xảy ra vậy?! Tại sao hai tháng không thấy, Thượng Quan Ngưng lại trở nên mê tín như vậy! Chẳng qua, cô bị Thượng Quan Ngưng nhìn chằm chằm, đành phải làm theo lời cô ấy nói mấy tiếng “Bỏ bỏ bỏ” mới thôi. Thượng Quan Ngưng lau nước mắt trên mặt, đảo mắt thấy cái đầu trọc lóc của Triệu An An, ánh mắt đỏ lên, nước mắt lại ngăn không được rơi xuống. “Cậu... tóc cậu đâu rồi? Tại sao có thể thế này, sao cậu làm cái gì cũng không nói với tôi!” Theo những gì cô biết, ngoài trừ trị liệu bằng hóa chất, thì không còn phương pháp trị liệu nào có thể làm cho tóc rụng sạch! Triệu An An sờ sờ cái đầu trọc của mình, mở toét miệng cười nói: “Ha ha, tôi đang bắt một bóng đèn công suất cao đấy! Được rồi, còn có thể dài mà, đừng khóc đừng khóc!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]