Hôm đó, trời trong nắng ấm, Mộc Lăng thức dậy, mơ mơ màng màng đi ra sân phơi nắng, cảm thấy trời hôm nay thật xanh a, mây thật trắng a, mặt trời thật chói mắt a… Không sai, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu rồi, hiện tại là giữa trưa… Được rồi, còn kém giữa trưa một chút. Bệnh lười của Mộc Mộc lại tái phát sao? Trễ như vậy rồi mới thức dậy. Thật ra không phải, bởi vì đến rạng sáng hôm nay Mộc Mộc mới ngủ. Đêm qua lại làm gì? Đêm qua đương nhiên là bồi tiểu hài tử chết tiệt Vọng Vọng làm loại vận động có lợi thể xác và tinh thần trên giường rồi. Mộc Mộc tuy rằng lớn hơn Vọng Vọng sáu tuổi, tuổi vẫn chưa cao nha, nhưng hắn vẫn cảm nhận được rất rõ ràng sự chênh lệch do tuổi tác mang đến, nói chính xác là khác biệt về thể lực và tinh lực, cái khác biệt này thật sự rất xa, vì cái gì mà hắn bị làm đi làm lại đến mệt ngủ, sau đó tỉnh ngủ rồi Vọng Vọng vẫn còn đang làm a làm? Rốt cuộc là vì sao nha T—T Mộc Lăng một mình oán niệm, chuẩn bị ra sân tắm nắng một chút, Tần Vọng Thiên chắc cũng sắp trở về, hẳn là sẽ mang thức ăn đến cho hắn, hắn đã sắp chết đói rồi. Ngay lúc này, đột nhiên nghe thấy có tiếng cãi nhau bên ngoài, Mộc Lăng vểnh tai nghe, thấy thanh âm cao cao non non, bất đắc dĩ thở dài, xem ra là Vương Thập Nhị và Tiểu Trùng Tử đang cãi nhau, hai hài tử này. Kéo thân thể dậy, Mộc Lăng đi ra cửa, thầm nói sao hai tiểu hài tử này luôn cãi qua cãi lại, tuổi này hẳn là phải tương thân tương ái chứ, vừa tới cửa, đã nghe thấy Vương Thập Nhị cao giọng hét: “Nam tốt!” Tiểu Trùng Tử phản bác: “Nữ tốt!” Hai đứa lại một bên nam một bên nữ cãi lên, Mộc Lăng buồn bực, nam nữ cái gì a? Đang không hiểu, chợt nghe Vương Thập Nhị nói: “Nam nhân thú nam nhân, không phải rất tốt sao?!” Chân mày Mộc Lăng nhảy một cái, nói thầm, nghiệp chướng a, một nha đầu hảo hảo, nói cái loạn thất bát tao gì vậy? Lại nghe Tiểu Trùng Tử nghiêm mặt nói: “Làm sao có thể? Tự nhiên phải là nam nhân thú nữ nhân!” Mộc Lăng gật a gật, đây mới là tiếng người! Vương Thập Nhị dỗi: “Ngươi xem Tư Đồ bang chủ và Tiểu Hoàng Hoàng, còn cả sư phụ và sư phụ phu, bọn họ chẳng phải là thần tiên quyến lữ sao?!” Tiểu Trùng Tử bĩu môi: “Ta không thèm, ta muốn thú một nha đầu có thể sinh bảo bảo, trắng trắng mềm mềm!” Mộc Lăng tán thưởng gật đầu, thầm khen, hảo tiểu tử a, có tiền đồ! Vương Thập Nhị bĩu môi: “Ngươi nha, bây giờ cứ bốc phét đi, cẩn thận ngày nào đó bị người ta thú đi!”d Tiểu Trùng Tử nóng nảy: “Nói bậy, ta sẽ không vô dụng như Mộc Mộc!” Khóe mắt Mộc Lăng giật giật, thầm hỏi, cái gì?! Tiểu hài tử chết tiệt này, ta còn cho rằng nó xem ta là thần tượng, vậy mà nó dám nói mình không tốt?! Con bà nó, lát nữa sẽ đánh mông ngươi! “Người đừng nói bậy!” Vương Thập Nhị nổi giận: “Sư phụ có chỗ nào không tốt! Sư phụ là tốt nhất! Muốn võ công có võ công, muốn y thuật có y thuật!” Mộc Lăng đắc ý gật đầu, thầm khen, ân, nha đầu kia nói rất hay a, không uổng công sư phụ vẫn thương ngươi! “Ta không thèm.” Tiểu Trùng Tử bĩu môi, nói: “Dù là sau này có ở cùng với một tiểu tử, ta cũng muốn thành giống như Tư Đồ bang chủ, hoặc là giống như sư phụ!” Mộc Lăng nhíu mày, nghiến răng, tiểu hài tử chết tiệt! Không biết phân biệt tốt xấu! Vương Thập Nhị khó hiểu hỏi Tiểu Trùng Tử: “Có cái gì khác nhau sao? Không phải đều là nam nhân sao, hơn nữa rõ ràng Mộc Mộc và Hoàng Hoàng tương đối lợi hại, sư phụ phu và Tư Đồ bang chủ đều phải nhường bọn họ ba phần!” Đầu Mộc Lăng gật a gật, hay! Tiểu Trùng Tử đắc ý nói: “Cái này gọi là đại nhân không chấp tiểu nhân… Là bởi vì sư phụ và Tư Đồ bang chủ thương Mộc Mộc và Hoàng Hoàng!” Chân mày Mộc Lăng lại nhăn nhíu, mắng thầm, một tiểu hài tử chết tiệt, không hổ là do Tần Vọng Thiên dạy dỗ ra, đáng ghét như nhau a, ghê tởm! “Sao ngươi lại nói vậy!” Vương Thập Nhị bất mãn nói: “Đều là nam nhân cả mà, có gì khác nhau?” “Đương nhiên không giống nhau, Mộc Mộc và Hoàng Hoàng ở bên dưới” Tiểu Trùng Tử thốt ra. Vương Thập Nhị trừng mắt nhìn, không hiểu, hỏi: “Bên trên bên dưới cái gì?” Mộc Lăng vừa nghe thấy lập tức giậm chận mắng “Muốn chết sao!”, hùng dũng lao ra bịt chặt lỗ tai Vương Thập Nhị, đá Tiểu Trùng Tử: “Ngươi muốn chết, nói mấy thế loạn thất bát tao này với cô nương người ta, một lát nữa bảo sư phụ ngươi đánh mông ngươi!” Tiểu Trùng Tử cũng tự ý thức được mình lỡ lời nói sai rồi, càng nghiêm trọng hơn là khi nãy Mộc Mộc đã nghe thấy nó nói bậy rồi, tiêu rồi, chắc chắn sẽ bị phục thù! Tiểu Trùng Tử vội vàng lẩn như con cá chạch đi trốn. Vương Thập Nhị bị làm cho mơ mơ hồ hồ, không hiểu nhìn Mộc Lăng: “Sư phụ, bên trên bên dưới là cái gì?” Mộc Lăng xấu hổ nói: “Ngươi đừng nghe Tiểu Trùng Tử nói bậy, nhanh đi chơi đi, ngươi là một cô nương, chơi với các nữ hài nhiều một chút, đừng có suốt ngày dính với Tiểu Trùng Tử!” Vương Thập Nhị bĩu môi: “Chơi với đám nha đầu đó không vui, con thích chơi với Tiểu Trùng Tử.” Mộc Lăng ngửa mặt lên trời đảo mắt một vòng, thầm nghĩ còn tiếp tục như vậy, nha đầu này cũng bị dụ dỗ chạy mất, vậy thì không được, mình đã lỗ vốn rồi, đồ đệ không thể cũng theo bước mình được! Còn đang miên man suy nghĩ, chợt nghe Vương Thập Nhị hỏi: “Sư phụ a, ngươi và sư phụ phu cùng nhau, không phải bình đẳng sao? Sao Tiểu Trùng Tử lại nói như là ngươi tương đối chịu thiệt a?” Mộc Lăng híp mắt, trên thực tế… Đúng là hắn chịu thiệt a. “Sư phụ nha!” Vương Thập Nhị nghiêm túc nói: “Nếu Vọng Vọng dám khi dễ ngươi, ngươi phải nói cho đồ đệ biết nga, sau này ta không để ý tới hắn nữa!” Mộc Lăng thầm thỏa mãn, đồ đệ nhà mình thật tri kỉ nha, đưa tay xoa xoa đầu Vương Thập Nhị: “Ngoan, đi chơi đi!” Vương Thập Nhị gật đầu, hoan hoan hỉ hỉ chạy đi tìm Tiểu Trùng Tử. Bảo Vương Thập Nhị đi rồi, Mộc Lăng lại bắt đầu thấy khó chịu, nghĩ trái nghĩ phải đều thấy không đúng, cũng phải a, vì sao ta là người bên dưới? Nương a, lão tử thua kém Tần Vọng Thiên chỗ nào chứ? Không phải chỉ là thấp hơn gầy hơn hắn một chút sao? Trước đây công phu của tiểu tử nhà hắn cũng không tốt bằng ta, dung mạo cũng không suất bằng ta, dựa vào cái gì mà lão tử phải để hắn áp?! Càng nghĩ càng không phục, cuối cùng Mộc Lăng bực bội rồi, triệt để bực bội rồi, nổi giận đùng đùng chạy về phòng, ngồi xuống giường, xoa hông bắt đầu lầm bầm: “Tiểu hài tử chết tiệt, ta cũng muốn làm chết ngươi!” Tần Vọng Thiên hôm nay bận rất nhiều việc, phải thu mua mấy mã tràng, còn có một đàn ngựa mới sắp đến, còn phải xem sổ sách… Mặt khác, đến trưa hôm nay có lẽ hắn đã đánh đến hai ba mươi cái hắt xì rồi. Giáp Ất Bính Đinh cảm thấy rất là khó hiểu: “Đại ca, thế nào rồi? Cảm lạnh rồi sao?” Tần Vọng Thiên xoa mũi, thầm nói không đâu a, cả đêm hôm qua ta đều rất nóng nha… Có lẽ là Mộc Lăng nhớ ta rồi! Vì vậy, Tần Vọng Thiên vội vàng xử lý bang vụ. Đến trưa, rốt cuộc cũng làm xong hết việc của cả ngày, Tần Vọng Thiên bưng mỹ thực của ba đại trù mới mời đến làm, hí hửng chạy về phòng. Tới trong viện, thấy cửa phòng mở, Tần Vọng Thiên vui vẻ, Mộc Lăng đang nghênh đón hắn về kìa, liền bưng khay lao vào. Vừa nhấc mắt, đã thấy Mộc Lăng ngồi trên giường nhìn hắn. Ban đầu Tần Vọng Thiên còn chưa để ý, cười ha hả hỏi: “Dậy rồi? Hôm nay ăn tôm xào tương có được không, còn có gà hầm hạt dẻ và địa tam tiên…” Tần Vọng Thiên nói còn chưa dứt lời, đã cảm giác sống lưng lạnh toát, bởi vì Mộc Lăng đang híp mắt nhìn hắn, ánh mắt đó, Tần Vọng Thiên không tự chủ được run lên mấy cái, lúc Mộc Lăng thấy mấy thứ thích ăn, chính là ánh mắt này. “Khụ khụ…” Mộc Lăng thanh thanh giọng, thầm nói, lão tử ăn no rồi tính tiếp, hôm nay nhất định phải ăn thật no thật no, vậy mới có khí lực làm chết ngươi! Hừ! Nghĩ tới đây, Mộc Lăng đưa tay: “Vọng Vọng, bưng cơm qua!” “Nga, hảo!~” Tần Vọng Thiên thấy Mộc Lăng khôi phục nguyên dạng, cũng yên tâm, bưng mỹ thực đến cho Mộc Lăng ăn. Mộc Lăng cười tủm tỉm nhận bát, bắt đầu ăn, Tần Vọng Thiên tự nghĩ không biết có phải mình bị ảo giác rồi không, cứ thấy hôm nay Mộc Lăng ăn hình như rất ngon miệng, hơn nữa còn quay sang nhìn hắn cười ám muội. Cơm nước xong, Mộc Lăng cười hì hì hỏi: “Vọng Vọng nha?” Tần Vọng Thiên nghe vào tai đến xương cũng mềm ra luôn, hỏi: “Ân?” “Ha ha hả…” Mộc Lăng tiếp tục cười: “Ngươi làm xong bang vụ rồi chứ?” Tần Vọng Thiên gật đầu: “Xong rồi, cho nên buổi chiều có thể ở đây với ngươi, hông ngươi còn đau không? Ta xoa bóp cho ngươi?” Mộc Lăng khoát tay: “Không cần… Vậy, ngươi lên đây!” Nói xong nhích nhích nhích vào trong, bảo Tần Vọng Thiên lên giường. Tần Vọng Thiên thật muốn thò đầu ra ngoài nhìn thử xem hôm nay mặt trời mọc hướng nào, hôm nay Mộc Mộc đổi tính rồi sao? Lại chủ động bảo hắn lên giường? Vội vàng cởi giầy, bò lên giường. Mộc Lăng cười hì hì nhích lại: “Có muốn hôn một chút không?” Đầu Tần Vọng Thiên vội vàng gật a gật, lập tức sáp qua, vừa hôn lên má Mộc Lăng một cái, Mộc Lăng đã xuất thủ như chớp, điểm trúng huyệt đạo Tần Vọng Thiên, sợ tiểu hài tử chết tiệt giải được, Mộc Lăng liền đè hết đại huyệt trên người Tần Vọng Thiên ra điểm một lần. “Mộc Mộc ngươi làm cái gì a?” Tần Vọng Thiên kinh ngạc nhìn Mộc Lăng: “Không phải ngươi định hoạn ta thật chứ?” Mộc Lăng híp mắt nhìn nhìn nơi nào đó của Tần Vọng Thiên, cười nguy hiểm. “Mộc Mộc, không được a, nơi đó ảnh hưởng đến hạnh phúc nửa người dưới cùng nửa đời sau của chúng ta a!” Tần Vọng Thiên vội vàng cầu tình. Mộc Lăng khoát tay: “Ngươi không cần sợ, ta sẽ không hoạn ngươi, ta chỉ là muốn phản công!” “A?” Tần Vọng Thiên giật mình nhìn Mộc Lăng: “Cái gì?” Mộc Lăng tức giận: “Lão tử muốn ở trên!” Tần Vọng Thiên sửng sốt một láy, dở khóc dở cười: “Ngươi muốn lên trên vậy điểm huyệt đạo của ta làm gì a?” Mộc Lăng cũng chớp chớp chớp mắt: “Cái đó… Để cho ngươi không phản kháng được a!” “Sao ta phải phản kháng a?” Tần Vọng Thiên lắc đầu: “Ta cầu còn không được!” “Thật sao?” Mộc Lăng hoài nghi: “Ngươi chịu cho ta phản công thật sao?” Tần Vọng Thiên gật đầu: “Ta thích ngươi như vậy, ai trên ai dưới có gì khác nhau a?” “Như vậy.” Mộc Lăng sờ cằm: “Vậy trước đây sao lần nào ngươi cũng phải ở trên?” “Bởi vì ở bên trên tương đối cực khổ a.” Tần Vọng Thiên thành thật trả lời: “Ta là vì thương ngươi!” “Thật không?” Mộc Lăng hoài nghi. Tần Vọng Thiên gật đầu, nhãn thần rất là thành khẩn. “Nga… Như vậy a.” Mộc Lăng xoa xoa cằm, muốn giải huyệt cho Tần Vọng Thiên, thế nhưng nghĩ nghĩ, lại thu tay về, nói: “Ân… Hay là thôi đi, ngươi sẽ phản kháng!” Tần Vọng Thiên vô lực lắc đầu: “Phản kháng thì ta sẽ không làm, tối đa ta chỉ hướng dẫn một chút cho ngươi phải làm thế nào thôi, dù sao cũng là lần đầu tiên ngươi ở trên… Ngươi biết sao?” Mộc Lăng sửng sốt, nghĩ nghĩ một chút… Hình như là không biết nha! Thế nhưng nghĩ lại lại thấy mất mặt: “Đương nhiên là lão tử biết, cái này là bản năng của nam nhân, tiểu hài tử chết tiệt dám xem thường ta, một lát nữa…” Mộc Lăng muốn học Tần Vọng Thiên nói cái gì mà “Một lát nữa làm cho ngươi cầu xin tha thứ” các loại, thế nhưng tự mình đỏ mặt trước, thầm mắng, Vọng Vọng thật sự là lưu manh nha, mấy thứ như vậy mà cũng nói ra miệng được a, không biết xấu hổ a không biết xấu hổ! Tần Vọng Thiên nhàn nhã cười cười: “Vậy tùy ngươi a, ta đợi hưởng thụ là được rồi!” “Câm miệng!” Mộc Lăng vừa xấu hổ vừa giận: “Không được nói mấy thứ không biết xấu hổ này, ngươi ngoan ngoãn nằm yên!” Tần Vọng Thiên bất đắc dĩ, gật đầu, ngậm miệng nằm yên, hai mắt nhìn Mộc Lăng lại có chút trêu tức. Mộc Lăng nghĩ nghĩ một lát, nhớ lại từng bước bình thường Tần Vọng Thiên hay làm, trước tiên là phải hôn… Sau đó lại nghĩ đến mấy chỗ Tần Vọng Thiên hay hôn hắn… Sau đó Mộc Lăng lại phát hỏa, chưa làm gì đã chỉ vào Tần Vọng Thiên mắng to: “Hạ lưu! Không biết xấu hổ, lưu manh!” Tần Vọng Thiên dở khóc dở cười nhìn Mộc Lăng: “Ta bị ngươi điểm huyệt, ngươi còn nói ta như vậy a?” Mộc Lăng nghĩ lại thấy cũng đúng, cúi đầu, trước tiên lột y phục của Tần Vọng Thiên, sau đó lại cúi đầu hôn một cái, Tần Vọng Thiên hưởng thụ cười cười, Mộc Lăng bốc hỏa: “Không cho!” Tần Vọng Thiên nhịn cười: “Ngươi nghiêm túc hôn ta như vậy, đương nhiên ta phải cười!” Mộc Lăng nghĩ nghĩ, liền đem bỏ luôn cái bước hôn hôn này, đại trượng phu không cần câu nệ tiểu tiết, sau đó, lại nhìn trời bắt đầu hồi tưởng, bước thứ hai của Tần Vọng Thiên là sờ… Sau đó, Mộc Lăng lại tự nghĩ tự đỏ mặt tới mang tai, cắn răng hùng hùng hổ hổ: “Lưu manh chết tiệt, loại chuyện này cũng dám làm, quả thật không cách gì cứu được, hạ lưu vô sỉ…” Tần Vọng Thiên nhìn Mộc Lăng: “Mộc Mộc, ngươi vẫn chưa làm gì, chỉ đang mắng người!” Mộc Lăng đưa tay qua, sờ sờ tượng trưng mấy cái, Tần Vọng Thiên nhíu mày: “Một chút thành ý cũng không có!” Mộc Lăng bực bội rồi, trong lòng nói sao tiểu hài tử chết tiệt này không hồi hộp chút nào? Nghĩ đi nghĩ lại, đúng rồi, chắc chắn là Tần Vọng Thiên nghĩ là mình đùa giỡn với hắn, cho nên không sợ, dứt khoát… Mộc Lăng đưa tay, tự cởi y phục mình ra, quả nhiên, liền thấy ánh mắt Tần Vọng Thiên thay đổi, Mộc Lăng vui hớn hở, ngực nói, sợ rồi sao?! Không biết là Tần Vọng Thiên hoàn toàn do hưng phấn! Sau khi Mộc Lăng tự lột sạch sẽ rồi, lại ngồi một bên nghĩ đến bước tiếp theo, cảm thấy bước nào cũng cực kì không biết xấu hổ. Đang nghĩ ngợi, đột nhiên cảm giác được có một bàn tay bò lên mông mình, Mộc Lăng đập rớt: “Không được nháo, làm phiền ta suy nghĩ.” Tần Vọng Thiên nhướn người lên, hôn lên ngực Mộc Lăng: “Không sao, ngươi nghĩ của ngươi, ta làm của ta!” “Ân.” Mộc Lăng tiếp tục nghĩ, sau đó cảm giác Tần Vọng Thiên đè hắn xuống giường, bắt đầu đưa tay sờ sờ mấy nơi tương đối mẫn cảm của hắn, Mộc Lăng lúc này mới phục hồi tinh thần lại, chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm Tần Vọng Thiên hỏi: “Cái đó, sao ngươi lại cử động được rồi?” Tần Vọng Thiên mỉm cười: “Ta đã luyện di huyệt, tình hình chung là huyệt vị không còn ở vị trí cũ nữa!” “A…” Mộc Lăng hít sâu một hơi, còn chưa kịp nói đã bị Tần Vọng Thiên lấp miệng. Sau khi thành công hôn cho Mộc Lăng choáng váng, Tần Vọng Thiên kề bên tai hắn thấp giọng nói: “Xem ra kĩ thuật của ngươi còn chưa thuần thục a, ta phải hảo hảo mà chỉ dạy cho ngươi, ngươi phải dụng tâm học nha!” “A…” Mộc Lăng kêu thảm một tiếng, lại bị bắt lần nữa. Sau đó, Tần Vọng Thiên dùng cả một buổi trưa, dạy cho Mộc Lăng một khóa học tràn đầy yêu thương, cực kì nhiệt huyết!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]