Chương trước
Chương sau
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Vọng Thiên thần thanh khí sảng đi từ trong phòng ra, đến ngoài viện duỗi người một cái thật dài, cảm thấy trời hôm nay sao mà xanh quá, xanh đến nỗi tim hắn rung động không ngớt.
Trên đầu là tiếng chim sẻ kêu thật to, còn êm tai hơn cả oanh ca, trên trời một khối mây trắng bay qua, Tần Vọng Thiên tán thán, vừa trắng vừa mềm, thật giống cái mông của Lăng Lăng… Cẩu cẩu Tiểu Hắc của Vương Thập Nhị vẫy đuôi chạy tới.
Nó vẫy đuôi với Tần Vọng Thiên, kêu âu âu hai tiếng. Tần Vọng Thiên đưa tay xoa xoa đầu nó, làm thế “hư”.
Tiểu Hắc tiếp tục vẫy đuôi, ngồi xuống cạnh Tần Vọng Thiên, cũng ngưỡng mặt cùng hắn nhìn đám mây trên trời…
Lúc Giáp Ất Bính Đinh đi qua sân, thấy được hình ảnh quỷ dị như vậy, một người một cẩu đứng song song trong sân cạnh giếng nước ngưỡng mặt nhìn mấy đám mây bay qua bay lại trên trời, trên mặt Tần Vọng Thiên còn đang khuếch trương dáng cười hạnh phúc.
Giáp Ất Bính Đinh hiếu kì đi đến gần, đứng cạnh Tần Vọng Thiên, cũng ngưỡng mặt, muốn nhìn thử xem Tần Vọng Thiên rốt cuộc đang nhìn thứ gì, thế nhưng trên bầu trời ngoại trừ một đám mây trắng hình cái mông vô duyên vô cớ bay tới, cũng không còn gì đặc biệt.
“Đại ca?” Giáp hít sâu một hơi rống lên: “Nhìn gì vậy?”
Tần Vọng Thiên lập tức liếc mắt trừng hắn, vươn một ngón tay, “hư…”
Giáp Ất Bính Đinh vội vàng che miệng, đây đó liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng im miệng không nói.
“Giáp a, đi nấu canh bồ câu, sau này mỗi ngày hai bữa, cho Lăng Lăng ăn.” Tần Vọng Thiên phân phó.
“Nga.” Giáp xoay người đi.
“Ách, Ất a.” Tần Vọng Thiên lại gọi Ất: “Đi làm mấy cái đệm thật mềm, về sau nếu Lăng đứng mệt muốn ngồi, phải đặt xuống trước cho hắn.”
“Nga.” Ất cũng gật đầu đi.
“Bính a.” Tần Vọng Thiên lại nói: “Ân… Từ nay về sau, xây dựng Tu La Bảo các chuyện lớn nhỏ các ngươi phải phụ trách nhiều một chút, không có chuyện gì thì tận lực ít tới làm phiền Lăng Lăng, nghe không?”
“Nga.” Bính cũng ngoan ngoãn chạy.
Tần Vọng Thiên còn chưa kịp gọi Đinh, Đinh đã ngoan ngoãn chạy đến hỏi trước: “Cái kia, đại ca… Ta hỏi trước một câu.”
“Hỏi.” Tâm tình Tần Vọng Thiên hôm nay là tốt chưa từng thấy.
“Cái kia… Có phải đại phu có rồi không?” Đinh nơm nớp lo sợ hỏi: “Mấy thứ ngài phân phó thật giống như chuẩn bị cho nữ nhân ở cữ… Nấu canh bồ câu…”
“Cút!” Tần Vọng Thiên một cước đạp Đinh ra ngoài, nói: “Mau đi chuẩn bị điểm tâm, phải là vừa ngon vừa dễ ăn! Lăng cũng sắp tỉnh!”
Đuổi Giáp Ất Bính Đinh đi rồi, Tần Vọng Thiên lại vội vã quay vào trong phòng. Có lẽ là tối qua đã làm quá lâu, khi nãy ở bên trong không cảm thấy, thế nhưng ra ngoài đi dạo một vòng, Tần Vọng Thiên trở lại trong phòng thì nghe được một mùi hương dâm mỹ nhàn nhạt. Trước mắt Tần Vọng Thiên lại xuất hiện khung cảnh “thịnh yến” tối qua, tâm tình càng tốt hơn, cẩn thận đi đến bên giường, vén lên bức màn giường đang rủ xuống.
Trên giường đệm phía sau, Mộc Lăng tĩnh lặng nằm, vẫn còn đang ngủ say, đương nhiên, cả người trần trụi. Chăn che từ vai xuống, Mộc Lăng nằm sấp ngủ, trên cánh tay và cổ lộ bên ngoài, một chuỗi hôn ngân hồng nhạt. Tần Vọng Thiên cảm thấy mình lại có chút kích động, ngồi lên giường, nghiêng người dựa sát vào Mộc Lăng, Tần Vọng Thiên thâm tình đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai gầy gầy của Mộc Lăng, cúi đầu, hôn lên cánh tay hắn một cái.
Mộc Lăng hừ hừ mấy tiếng, xoay mặt, chui chui vào chăn, Tần Vọng Thiên sợ Mộc Lăng bị lạnh, đắp chăn ngay ngắn lại cho hắn. Nhìn nhìn lại cảm thấy tâm ngứa, liền cởi hài leo lên giường, chui vào chăn, ôm choàng lấy Mộc Lăng.
Mộc Lăng lại hừ hừ hai tiếng, chui trong lòng Tần Vọng Thiên ngọ ngoạy, lầm bầm mấy câu nói mê: “Tiểu hài tử chết tiệt… Ân, hoạn ngươi!”
Tần Vọng Thiên dở khóc dở cười, đưa tay vỗ nhẹ vào mông Mộc Lăng mấy cái.
“Ân!” Nơi đó của Mộc Lăng tối qua có chút sử dụng quá độ, cho nên cực kì mẫn cảm, Tần Vọng Thiên vỗ vỗ hắn nhịn không được lại hừ hừ mấy tiếng, sau đó dụi dụi trong lòng Tần Vọng Thiên.
Tần Vọng Thiên hít mạnh một hơi… Lăng Lăng đang ngủ mà còn muốn mê hoặc hắn! Sau đó lại duỗi tay vỗ vỗ mông Mộc Lăng, Mộc Lăng mơ mơ màng màng chui chui vào trong tay Tần Vọng Thiên, còn liều mạng cọ tới cọ lui, trong miệng vẫn lầm bầm, chốc chốc lại mắng chửi “Hoạn ngươi”, “Cắn chết” các loại.
Tần Vọng Thiên bị Mộc Lăng cọ tới cọ lui, lại cảm thấy hăng hái, chăm chú nhìn gương mặt lúc ngủ của Mộc Lăng một chút, cúi xuống hôn một cái, nói: “Lăng, chính là tại ngươi không ngoan, sớm sớm lại dụ dỗ ta… Ta lại muốn làm…”
Nhẹ nhàng hôn lên tai Mộc Lăng, Tần Vọng Thiên thấp giọng hỏi: “Lăng, làm thêm một lần nữa được không?” b
Mộc Lăng vẫn hừ hừ như cũ.
Tần Vọng Thiên gật đầu: “Ngươi đồng ý rồi, vậy ta làm a!”
Sau đó, Tần Vọng Thiên cởi y phục, lao đến.
Khoảng một canh giờ sau, chợt nghe thấy từ trong phòng của Tần Vọng Thiên và Mộc Lăng truyền ra một tiếng rống kinh thiên động địa: “Tần Vọng Thiên, ta làm thịt ngươi!” Vô số chim chóc kinh hoảng đập cánh bay…
Buổi chiều cùng ngày, Mộc Lăng cuối cùng cũng từ trên giường đứng dậy được, xoa xoa thắt lưng đau nhức, vịn khung cửa ra ngoài, miện hùng hùng hổ hổ: “Nương a, tiểu tử chết tiệt, ngươi phản rồi, lão tử hoạn ngươi!”
“Lăng Lăng, uống chút nước.” Tần Vọng Thiên đến gần, bưng ly trà.
Đại gia Mộc Lăng nhận nước, uống một ngụm, Ất ôm một đống đệm mềm tới, Tần Vọng Thiên vội vàng đặt hai cái lên bộ bàn đá trong sân, đỡ Mộc Lăng đi qua ngồi xuống.
Mộc Lăng tuy rằng còn muốn mắng người, nhưng có điều ngồi lên đệm êm cảm giác mềm bông bông, cũng không phản đối nữa, dù sao hiện tại cũng là thời kì đặc biệt, có một cái đệm, ngồi lên êm ái rất nhiều nga.
Sau đó, Giáp lại bưng lên một tô canh bồ câu thơm ngào ngạt lên.
Mộc Lăng ngửi ngửi con bồ câu, cảm thấy không tồi, tâm tình cũng tốt lên một chút.
Sau đó, thức ăn đủ loại được dọn lên, đều là những món Mộc Lăng thích ăn nhất, tâm tình Mộc Lăng lập tức tươi tỉnh, cầm thìa múc cho vào miệng, Mộc Lăng hạnh phúc dạt dào chép chép miệng, vui vẻ lên, chọp chẹp chọp chẹp bắt đầu ăn.
Tần Vọng Thiên ngồi một bên ân cần gắp thức ăn cho Mộc Lăng, thỉnh thoảng lại lấy tay lau thức ăn dính bên môi cho Mộc Lăng, đưa vào miệng mình, Mộc Lăng đang bận ăn, cũng không rảnh tới hắn.
Đang hoan hỉ ăn, bỗng thấy có một tiểu đệ chạy đến, nói: “Đại phu, ta đã thăm dò được chuyện ngươi bảo rồi.”
“Ân.” Mộc Lăng ngậm đùi bồ câu, hỏi: “Thế nào rồi?”
“Trước đây không phải ngươi đã bảo chúng ta tung tin, nói Nhạc Tại Đình bất cử sao?” Tiểu huynh đệ cười ha hả hỏi.
“Ân.” Mộc Lăng gật đầu: “Hiện tại đã lan truyền đến đâu rồi?”
“Rất thú vị.” Tiểu huynh đệ nói: “Quả thật là đủ loại, hiện tại còn được lan truyền nhiều hơn, không phải công phu Nhạc Tại Đình bỗng dưng tăng cao rất nhiều sao? Cho nên rất nhiều người nói hắn đã tự cung rồi!”
“Phụt…” Mộc Lăng vui cười: “Vậy thì luyện được công phu gì a?!”
“Vẫn còn nữa, nói Nhạc Tại Đình kì thật là một sắc ma, trước đây không phải có chuyện hắn vừa nhìn cô nương nhà người ta đã có phản ứng sao, sau lại miệt mài quá độ, cho nên đã bất cử rồi.” Tiểu huynh đệ thao thao bất tuyệt: “Còn có a, có mấy người giang hồ không biết chuyện muốn cho Nhạc Tại Đình một cơ hội rửa sạch danh dự, hẹn hắn cùng đi kỹ viện, thế nhưng Nhạc Tại Đình không đi, chuyện này càng khiến thiên hạ chê cười, hiện tại toàn bộ Lạc Hà Thành thậm chí toàn bộ võ lâm đều biết, Nhạc Tại Đình là một hoạn quan, không thể làm chuyện đó.”
Mộc Lăng thỏa mãn gật đầu, lại hỏi: “Dược phấn ta đưa cho ngươi đâu? Các ngươi đã rắc vào trong sông chưa?”
“Rắc rồi!” Tiểu huynh đệ càng vui vẻ: “Cái này rất vui, mấy hôm trước không biết vì sao người của Nhạc gia trại mua một lượng lớn cẩu tiên và dương thận về, chuyện này càng lan truyền rộng hơn, nói Nhạc Tại Đình đang tăng cường bổ thận tráng dương.”
“A…” Tần Vọng Thiên dở khóc dở cười, hỏi Mộc Lăng: “Lăng, ngươi lại làm gì vậy?”
Mộc Lăng cười tủm tỉm nói: “Hiện tại chúng ta đang bận, một năm này, ta muốn cho Nhạc Tại Đình và Đoan Mộc Viêm không được an bình! Cũng là báo chút thù cho ngươi!” Vừa nói, vừa đưa cho tiểu huynh đệ kia thêm một bao dược phấn, nói với hắn: “Ngươi rắc thêm cái này vào sông, sau đó lại tung thêm vài tin đồn.”
“Cái gì?” Tiểu huynh đệ cảm thấy rất hứng thú chạy đến gần Mộc Lăng, Mộc Lăng kề vào tai hắn thấp giọng nói: “Thứ nhất, ngươi đi loan truyền, từ loạn táng khanh[bãi tha ma] có một mật đạo thông đến Nhạc gia trại, Nhạc gia trại trước đây chuyên giết người cướp của, người bị bọn họ giết đều ở loạn táng khanh.”
Tiểu huynh đệ gật đầu.
“Còn nữa.” Mộc Lăng tiếp tục nói: “Đi ra ngoài truyền, nói Nhạc Tại Đình vì muốn cải chính tin đồn, đang chuẩn bị thành thân, bởi vậy thỉnh các mỹ nữ trong thiên hạ đến tương thân! Sở thích của Nhạc Tại Đình tương đối đặc biệt, không thích mỹ nữ trẻ đẹp, chỉ thích hung dữ, eo to mông thô, mũi to miệng rộng mắt nhỏ! Tuổi trên dưới bốn mươi, công phu trên giường tốt!”
Tần Vọng Thiên vừa lắc đầu vừa ăn cơm.
Tiểu huynh đệ gật đầu, Mộc Lăng lại nói: “Cuối cùng, lan truyền ra ngoài, nói Nhạc Tại Đình mặt dày trân tráo, nói trong võ lâm không có nam nhân, hắn là nam tử hán đệ nhất thiên hạ!”
Tiểu huynh đệ gật đầu liên tục, Mộc Lăng thưởng cho hắn một khối vàng, còn nhét vào miệng hắn một cái đùi gà, nói: “Đi làm đi, các ngươi cơ linh một chút, khi nào về ta có trọng thưởng!”
“Hảo!” Tiểu huynh đệ cất vàng vào trong áo, hoan hoan hỉ hỉ chạy đi.
“Tin đồn như thế cũng có người tin?” Tần Vọng Thiên càng nghĩ càng thấy thần kì: “Muốn hủy danh dự một người thật sự quá đơn giản.”
“Xong rồi.” Mộc Lăng bĩu môi: “Như Nhạc Tại Đình mà còn có danh dự sao, hắn phải gọi là ra cửa xà sập!”
“Là thế nào?” Tần Vọng Thiên gắp một viên tử hỉ hoàn cho vào miệng Mộc Lăng, đầy mắt sủng nịch.
“Công phu của Nhạc Tại Đình không tồi, nhưng còn chưa tới trình độ khiến kẻ khác kính nể như Tư Đồ, Nhạc gia trại của hắn lại có tiền có thế, thế nhưng gần đây người có tiền có thế cũng không ít, bao nhiêu người trong đó vẫn nhìn Tư Đồ đỏ mắt ghen tị a? Chỉ là dám giận không dám nói! Bởi vì Tư Đồ giỏi hơn bọn hắn rất nhiều! Thói đời cũng chỉ thế này, ngày nào bản lĩnh của ngươi hơn người, sẽ không ai dám đến so với ngươi. Cũng như tên giết lợn ở thành đông, sẽ đố kị với chủ hàng thịt ở thành tây, nhưng không lý nào sẽ đi báo quan! Nhạc Tại Đình hắn muốn làm đệ nhất võ lâm danh trấn tứ phương, nói thì dễ làm thì khó, trừ phi có được khí phách như Tư Đồ, mở cửa nhận thư khiêu chiến, mặc kệ là ai, tới cửa lập tức đánh bại, giáo chúng mấy mươi vạn, đừng nói chỉ là mấy môn phái võ lâm, ngay cả sói con tiểu hoàng đế chết tiệt kia cũng không dám động đến một chút. Nhạc Tại Đình hắn là cái rắm gì a, làm người không có thiên thời, địa lợi cũng vô dụng, cần phải có cả thiên thời địa lợi nhân hòa, còn phải có năng lực vượt hơn người khác nghìn vạn lần! Nhạc Tại Đình quá nông nổi, đời này không thể làm thành đại sự!”
Tần Vọng Thiên gật đầu, hỏi Mộc Lăng: “Ta thì sao?”
Mộc Lăng nhướng mày: “Ngươi không giống Nhạc Tại Đình, ngươi nghĩ a, ngươi có một thân công phu, còn có nhân mạch[khả năng thu hút, lãnh đạo, kết nối người khác]! Làm người a, có bản lĩnh có nhân mạch, tiền bạc danh lợi chỉ cần muốn là có, không cần quá xem trọng, chúng ta không dùng thủ đoạn với người nhà, cho nên theo chúng ta đều là huynh đệ thật tâm thật ý. Hiện tại thủ hạ của ngươi có mấy nghìn người, có địa phận rộng lớn, còn có Tu La Bảo! Cái này gọi là vận sức chờ phát động, không làm thì thôi, đã làm thì phải khiến người người kinh động, vậy mới khí khái!”
Tần Vọng Thiên yên lặng nghe Mộc Lăng nói, gật đầu: ” Làm người kiên định vẫn tốt hơn!”
“Đúng vậy!” Mộc Lăng nói: “Ngươi đi từng bước, không hại người, lão thiên gia sẽ giúp ngươi, nếu người hại người, rất nhanh là có thể thỏa nguyện, thế nhưng trời cao có mắt, sớm muộn gì cũng sẽ trừng trị ngươi!”
Nói xong, đưa tay vỗ vai Tần Vọng Thiên: “Ngươi yên tâm, tiểu tử Nhạc Tại Đình, tối đa chỉ có thể đắc ý nửa năm nữa… Nửa năm này lão tử cũng sẽ khiến hắn gà chó không yên không đắc ý được gì, nửa năm sau, Tu La Bảo chúng ta cùng đến, bắt hắn lấy máu trả nợ máu!”
Tần Vọng Thiên nhìn chăm chăm Mộc Lăng một lúc lâu, áp qua hôn má Mộc Lăng: “Lăng Lăng, ngươi thật sự là thượng đắc thính đường, nhập đắc ngọa phòng!”[chuyện ở phòng khách phòng ngủ đều làm tốt, chuyện ở phòng khách là kinh doanh buôn bán tính toán giúp đỡ chồng này kia nọ, việc phòng ngủ là... ta ứ biết]
“Ta phi!” Mộc Lăng cầm chân gà đâm Tần Vọng Thiên, nhào đến cắn người: “Ta nhớ ra rồi, ngươi chờ, chờ ta ăn no rồi, lão tử hoạn ngươi!”
Tần Vọng Thiên nhân cơ hội phản công chiếm tiện nghi.
Thật vất vả mới ăn xong bữa cơm, Giáp Ất Bính Đinh đã trở lại, vẫn đang mặc trang phục của Nhạc gia tứ tỷ muội, chạy tới đứng cạnh Mộc Lăng, nói: “Đại phu, Phùng Cách Mã đó lại tới, ngươi phải làm chủ cho chúng ta a.”
Mộc Lăng gật đầu, xoay mặt, đã thấy Phùng Cách Mã dẫn theo Tang Cách vội vàng chạy đến, hành lễ với Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên: “Đại ca nhị ca! Tiểu đệ đến thỉnh an!”
“Không dám không dám!” Tần Vọng Thiên vội vàng đích thân nâng dậy, sau đó lui qua ngồi trên ghế đá bên cạnh.
Hai mắt Phùng Cách Mã dán chặt trên người Nhạc gia tứ tỷ muội, thỉnh thoảng còn liếc mắt đưa tình một cái, Giáp Ất Bính Đinh thật sự khát khao muốn nôn.
“Ân… Đại ca a, hôn sự này?” Phùng Cách Mã chớp mắt nhìn Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên chớp mắt liên tục, như là đang nói: “Đây chính là các ngươi nói a, tm được mỏ vàng sẽ gả bốn vị muội muội cho ta, không được đổi ý nga!”
Mộc Lăng cười ha hả nói với Phùng Cách Mã: “Đừng nóng vội, một khi ta đã đáp ứng, đương nhiên sẽ gả bốn vị muội muội cho ngươi… Có điều a, ta hỏi trước ngươi một việc a.”
“Nhị ca cứ hỏi.” Phùng Cách Mã chớp mắt nhìn Mộc Lăng chăm chăm: “Huynh đệ ta nhất định sẽ trả lời đúng sự thật!”
“Làm phu thê, nhất định không được ghét bỏ khuyết điểm của đối phương, có đúng không a?” Mộc Lăng cười ha hả hỏi: “Không chỉ là ưu điểm, ngay cả khuyết điểm cũng phải thích, đúng không?”
“Chuyện đó là đương nhiên a!” Phùng Cách Mã hiên ngang vung tay, nói: “Bốn vị muội muội đã là mỹ nữ tuyệt thế rồi, ta cực kì hài lòng, khuyết điểm gì cũng không sao!”
Mộc Lăng cười cười, gật đầu: “Thật ra a… Nói rõ trước vẫn tốt hơn, bốn vị muội muội này, khuyết điểm lớn không có, chỉ có chút bệnh vặt, hơn nữa bốn người bệnh không khác nhau lắm, ý các nàng là, cho ngươi biết trước khuyết điểm của các nàng, như vậy đến lúc thú về sẽ không hối hận, vạn nhất ngươi không chịu được, vậy hủy bỏ hôn sự cũng không sao, các nàng không hận ngươi, tiếp tục ở lại Tu La Bảo làm huynh đệ.”
“Ai nha… Bốn vị muội muội thật là chu đáo a!” Phùng Cách Mã vui đến sắp thổi ra bong bóng, nói với Mộc Lăng: “Nhị ca, vậy bốn bị muội muội có khuyết điểm gì?”
“Nga…” Mộc Lăng chậc một tiếng, nói: “Cũng không phải vấn đề lớn lắm, chỉ là, dáng người…”
“Dáng người?” Phùng Cách Mã quan sát Nhạc gia tứ tỷ muội một vòng, Tang Cách đứng bên cạnh gật đầu liên tục: “Cái này là vấn đề lớn!” Bị Phùng Cách Mã một cước đá văng.
“Nhị đương gia.” Phùng Cách Mã xấu hổ gãi đầu: “Ta thích như vậy a, không tính là khuyết điểm.
“Ai… Phùng trại chủ…” Mộc Lăng gọi một tiếng, Phùng Cách Mã nghe được sửng sốt, hỏi: “Trại… Trại chủ?”
Mộc Lăng gật đầu, cười nói: “Đại đương gia Tu La Bảo chúng ta là Tần Vọng Thiên, những thủ hạ đắc lực có thể làm trại chủ, sở hữu một bộ phận riêng, còn có nhân mã… Ngươi đây, ta muốn để ngươi làm một trại chủ.”
“Vậy thật tốt a!” Phùng Cách Mã vui mừng, liên tục gật đầu, quay lại nhìn Tang Cách: “Như vậy nghe hay hơn làm thổ phỉ!”
Tang Cách chỉ vào mũi mình hỏi Mộc Lăng: “Vậy, Nhị đương gia? Còn ta?”
“Ngươi đương nhiên là phó trại chủ a!” Mộc Lăng cười ha hả tra lời.
Tang Cách cũng vui mừng quá đỗi, cùng Phùng Cách Mã tán thán cải tà quy chính thật là tốt, được danh hào còn được thê tử!
“Đúng rồi, khuyết điểm còn chưa nói.” Mộc Lăng dường như đột nhiên nhớ ra thứ gì: “Bốn vị muội muội này a, so với nữ nhân bình thường trên người thiếu vài thứ, lại dư ra vài thứ!”
Phùng Cách Mã và Tang Cách liếc mắt nhìn nhau, Phùng Cách Mã gãi gãi đầu: “Thiếu cái gì dư cái gì?”
Tang Cách cũng gãi đầu, nói: “Đúng vậy, thiếu chút phong tình nữ nhi, dư chút khí phách nam nhân…” Vừa nói xong lại bị Phùng Cách Mã trừng.
“Nhị đương gia.” Phùng Cách Mã nói: “Cái này cũng không thành vấn đề!”
“Như vậy đi, bằng không để cho ngươi xem!” Mộc Lăng cười nói: “Bốn vị muội muội cũng rất phóng khoáng, bằng lòng cho ngươi nhìn, nếu ngươi nhìn qua rồi vẫn thích, chúng ta lập tức làm tiệc rượu, nếu xem qua không thích, đến lúc đó nói sau!”
“Được!” Phùng Cách Mã mừng đến sắp chảy nước mũi luôn, tâm nói còn chưa động phòng đã được thấy nga, lời to rồi.
Tang Cách và mấy hộ vệ bên cạnh vội vàng xoay người, tâm nói, nhìn qua một cái có khi nào buổi tối gặp ác mộng không a?!
Mộc Lăng thấy mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, cũng tự che mắt mình, nói với Phùng Cách Mã: “Đã sẵn sàng rồi chứ?”
Phùng Cách Mã hô: “Được rồi!”
Mộc Lăng gật đầu, búng tay một cái với Nhạc gia tứ tỷ muội, sau đó vội vàng che mắt, cùng lúc đó, chợt nghe “Xoạt” một tiếng, thanh âm y phục bị giật mạnh, cùng với thanh âm Phùng Cách Mã hít một hơi…
Sau đó… Yên lặng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.