Tần Vọng Thiên đứng dưới khe núi nhìn Mộc Lăng nghiêng người ngã xuống, kinh hoảng hô to một tiếng, may mà Vương Thập Nhị và Tiểu Trùng Tử đứng bên cạnh theo bản năng lao tới làm đệm đỡ cho Mộc Lăng, hắn mới không ngã xuống tuyết lạnh.
“Mộc Lăng.” Tiểu Hoàng vội vàng xuống ngựa chạy tới, lúc này, Tần Vọng Thiên đã lao đến, vòng tay ôm Mộc Lăng lên, Tiểu Hoàng bắt mạch cho Mộc Lăng, thấy vẻ mặt hoảng loạn của Tần Vọng Thiên, liền nói: “Bảo vệ tâm mạch hắn, đưa sừng hươu cho ta!”
Tư Đồ cũng đã tới, đặt một tay sau lưng Mộc Lăng, bảo vệ tâm mạch cho hắn, Tiểu Hoàng muốn đến lấy sừng hươu trên tay Tần Vọng Thiên, thế nhưng sừng hươu đã đông chặt vào tay hắn rồi, Tiểu Hoàng cũng không biết phải làm thế nào.
Tần Vọng Thiên đưa tay “Xoạt” một tiếng, xé xuống cả sừng hươu lẫn mảng da tay mình, đưa cho Tiểu Hoàng, lại lấy Xạ Hương và Ngưu Hoàng trong ngực ra.
Tiểu Hoàng nói: “Mau trở lại khe núi!”
Lúc này, Mộc Lăng đã thoáng tỉnh lại một chút, nhưng sắc mặt vẫn là trắng bệch, trên môi cùng trên trán đều có một ít bụi tuyết.
Tần Vọng Thiên ôm lấy Mộc Lăng, xoay người lên ngựa, Tiểu Hắc sải chân chạy trở về, Tư Đồ ôm Tiểu Hoàng lên ngựa, những người khác cũng lên ngựa, thúc roi chạy về khe núi.
Trở lại khe núi, Giáp Ất Bính Đinh vội vàng nhóm lửa, Tiểu Hoàng dựa theo phương thuốc trước đây Mộc Lăng viết cho hắn, chia dược đúng tỉ lệ, dùng nồi sắc, tất cả mọi người đều hai mắt trông mong nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-moc-vong-thien/1350787/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.