“A! Ta không muốn!” Nam nhân kia cả kinh lớn tiếng kêu lên, nói với Bạch vô thường đang cầm bình sứ đi đến: “Các ngươi mau thả ta, ta cho các ngươi biết, ở đây còn có người, vừa mới đến, là người vùng khác, có mã xa có tiền!” Tần Vọng Thiên chau mày, sắc mặt rất không đẹp. Thiếu niên bên cạnh cũng thấp giọng nói: “Nương a, thứ bại hoại!” Nói xong, liền tỏ ý bảo mọi người chạy cùng hắn, bị Tần Vọng Thiên kéo lại. Tần Vọng Thiên khoát tay với thiếu niên, nói: “Dẫn đám hài tử trốn trước đi.” Thiếu niên sửng sốt, Tần Vọng Thiên đưa mắt nhìn Giáp Ất Bính Đinh một cái, Giáp Ất Bính Đinh lập tức chạy đến, ôm mười mấy tiểu hài nhi chạy vào một chỗ tương đối bí mật phía sau tường. Thiếu niên kia có chút lo lắng, chạy tới sau mép tường, vươn dài cổ nhìn ra bên ngoài. Khi đó, Hắc vô thường đã đi hướng sang bên này, “Rầm” một tiếng đá cửa, quả nhiên thấy mọi người trong phòng, có mã xa cũng có người. Có vài tên Hắc vô thường muốn tiến đến, liền bị Nhạc Tại Vân đứng cạnh cửa một cước đạp ra ngoài. Phùng Ngộ Thủy cũng xông ra, hai người bọn họ đối chiến với một đám Hắc vô thường. Đám Hắc vô thường này mọi khi đối phó với thôn dân tay không tấc sắt thì còn có chút bản lĩnh, thế nhưng làm gì đủ tư cách đối phó với Nhạc Tại Vân và Phùng Ngộ Thủy a, không bao lâu đã bị đánh cho tan tác. Lúc này, đột nhiên thấy Bạch vô thường cầm bình sứ khoát tay, miệng lầm bầm niệm một chuỗi chú ngữ gì đó, đoàn Bạch vô thường cầm nến liền đồng loạt xông đến chỗ Nhạc Tại Vân cùng Phùng Ngộ Thủy. Hai người đều có chút khó xử, những người này đều là thôn dân vô tội, chỉ là không biết vì sao lại mất trí, không thể làm thịt a. Mộc Lăng nhỏ giọng nói bên tai Tần Vọng Thiên: “Đám thôn dân này đều bị thôi miên rồi.” “Thôi miên?” Tần Vọng Thiên có chút kinh hãi. “Cái này thật ra rất dễ làm!” Mộc Lăng chọc chọc cánh tay Tần Vọng Thiên: “Dập tắt hết nến trong tay bọn họ là được rồi, nhân tiện đập vỡ cái bình sứ luôn.” “Chỉ đơn giản vậy thôi?” Tần Vọng Thiên nhìn Mộc Lăng. Mộc Lăng gật đầu, đẩy đẩy Tần Vọng Thiên: “Nhanh đi, sẵn tiện thử xem công phu thế nào rồi!” Tần Vọng Thiên lập tức phi thân ra khỏi gian nhà, che trước mặt Nhạc Tại Vân và Phùng Ngộ Thủy, đưa tay, vận nội lực đánh ra một chưởng, nội lực ngưng tụ thành khí quang lam sắc, bung mạnh ra bốn phía, như có một luồng gió lạnh thổi qua, lực đạo hơn người, Mộc Lăng gật đầu, Tần Vọng Thiên hiện tại đã là cao thủ thực sự rồi, là cao thủ có thể lấy mạng người bất cứ lúc nào. Tần Vọng Thiên đánh ra một chưởng, chưởng phong từ bạch y nhân đứng đầu thổi mạnh đến bạch y nhân sau cùng, nhìn lại, liền thấy nến trong chớp mắt đều bị thổi tắt, bốn phía lập tức tối đen, chỉ còn ánh trăng chiếu trên bạch y như tuyết. Nến vừa tắt, những người đang lẩm bẩm niệm chú đều dừng lại, tất cả đều có chút mờ mịt ngơ ngác, nhưng hai mắt đã không còn vô thần như trước. Tần Vọng Thiên chú ý thấy được, trong con ngươi những người đó, hoàn toàn không có hình ảnh phản chiếu, lập tức hiểu được vì sao Mộc Lăng nhận ra những người này đã bị thôi miên, quả thực, những người bị thôi miên được kể lại là trong con ngươi hoàn toàn không có hình ảnh phản chiếu, chỉ là một mảnh đen tuyền không đáy. Bạch vô thường kia vừa thấy tình huống không ổn, liền định gọi những người đó lại cùng hắn đi, không ngờ thân ảnh Tần Vọng Thiên nhoáng lên, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt hắn, một cước đá bay bình sứ trong tay hắn, xoay người nhảy lên, khi rơi xuống đồng thời vung tay hất bình sứ đập vào tường. “Xoảng” một tiếng, bình sứ kia trong nháy mắt vỡ tan, nước văng ướt một khoảng đất. Cùng lúc đó, cả đoàn Bạch vô thường ngây ngây ngô ngô đột nhiên thanh tỉnh, tất cả đều không ngừng ho khan, vừa nôn ra từng ngụm nước lớn, vừa hỏi: “Chuyện gì vậy a, đây là đâu?” Bạch vô thường đi đầu cùng một đoàn Hắc vô thường thấy tình huống không ổn, xoay người bỏ chạy, Mộc Lăng hô lớn một tiếng: “Vân Vân Thủy Thủy, mau bắt bọn họ!” Phùng Ngộ Thủy và Nhạc Tại Vân lập tức xông lên bắt người, Giáp Ất Bính Đinh ở phía sau cười trộm nói: “Câu vừa nãy của đại phu thật giống ‘Vân Vân Thủy Thủy mau đi tiếp khách.’ “ Mấy người còn đang nói giỡn, thình lình Mộc Lăng nhấc chân đạp tới: “Bốn người các ngươi cũng đi!” Chỉ chốc lát sau, cả đám Hắc vô thường cùng một tên Bạch vô thường đều bị bắt lại, dùng đai lưng trói chặt, ném vào trong phòng. “Quỷ Vương là ai a?” Mộc Lăng cười hì hì hỏi bọn hắn, cùng lúc nói với đám tiểu hài nhi phía sau: “Có thể đến gặp phụ mẫu các ngươi rồi!” Cả bọn hài tử vui mừng chạy ra, vừa nhìn thấy cha nương của mình, liền nhào đến, đoàn Bạch vô thường đều đã tỉnh lại, cởi y phục bạch y trên người xuống, ôm lấy hài tử nhà mình vừa hôn vừa khóc, mà bách tính thành Mang Nhai ẩn nấp bốn phía cũng lao tới, đoàn tụ thân nhân, đối với bọn người Tần Vọng Thiên đều là đội ân đội đức. “Quỷ Vương ở đâu?” Mộc Lăng đạp tên Bạch vô thường kia một cước: “Hỏi ngươi đó, không trả lời ta thôi miên ngươi.” Bạch vô thường kia sợ hãi, ngưỡng mặt lên nói: “Hắn… Ở trong Miếu Quỷ Vương trên Quỷ Vương Sơn.” Mộc Lăng gật đầu, vẩy vẩy tay áo chạy tới cửa, nhảy lên mã xa, nói với các bách tính thành Mang Nhai: “Các hương thân, có biết là do người của Thự Vương hại các ngươi không?” Mọi người đều gật đầu. Mộc Lăng chỉ vào vài thôn dân vóc dáng tương đối khôi ngô, nói: “Các ngươi là đại trượng phu sao? Cả nhà đều bị người khác bắt đi còn đứng đây phát ngốc?! Mau trở lại lấy công cụ, chúng ta xông vào Quỷ Vương Môn, làm thịt Quỷ Vương hại dân hại nước, thả người bị bắt ra, sau đó đòi lại tài sản các ngươi bị cướp?! Nếu không trừ được Quỷ Vương đó, các ngươi ai cũng đừng mong được an cư lạc nghiệp nữa!” Bách tính thành Mang Nhai đều bị kích động, trước kia là bởi vì bọn họ không có người dẫn đầu, bây giờ đã có người giúp đỡ rồi, ai cũng nói muốn liều mạng với Quỷ Vương Môn. Lại nghe Mộc Lăng nói: “Các hương thân đừng sợ, biết người khi nãy cứu các ngươi là ai không!” Nói xong chỉ tay vào Tần Vọng Thiên: “Hắn chính là Tu La Môn, đại hiệp chuyên cướp người giàu chia cho người nghèo, bênh vực kẻ yếu, Bán diện Tu La Tần Vọng Thiên!” Danh tiếng Bán diện Tu La vốn dĩ là vang dội ở Mạc Bắc, thế nhưng bị người của quan phủ mê hoặc, mọi người đều nghĩ hắn là mã tặc giết người không chớp mắt, không ngờ hôm nay gặp được, không chỉ có tướng mạo anh tuấn, hơn nữa còn là một người tốt gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ. Mộc Lăng nói quá thành nghiện, thần khí oai phong nói: “Các ngươi chịu khổ gặp nạn, quan phủ từng giúp đỡ các ngươi lúc nào? Những thứ quan phủ nói đều là lừa người! Tu La Môn là danh môn chính phái, vì đánh chết mấy tên cẩu quan, liền bị quy chụp thành mã tặc!” “Thì ra là như thế!” Mọi người đều châu đầu bàn tán. Mộc Lăng lại nói tiếp: “Hôm nay, Tu La Môn vì mọi người đánh bại Quỷ Vương, bảo hộ thành Mang Nhai, không cần tiền không cần lợi, mọi người sau này có nghe người khác nói bậy về Tu La Môn, nói Tần Vọng Thiên là Ma Vương giết người, thỉnh nói một lời công đạo, Tu La Môn không phải mã tặc, đều là đại hiệp.” Mộc Lăng nói xong, Giáp Ất Bính Đinh đứng dưới mã xa đều đã cười đến đau ruột, nói với Tần Vọng Thiên: “Đại ca, đại phu đã tắm sạch sẽ cho ngươi rồi, như vậy tốt rồi, từ xú danh vang xa trở thành lưu danh ngàn đời rồi!” Tần Vọng Thiên thì lại nhíu chặt hai hàng lông mày, nhìn Mộc Lăng nhảy từ mã xa xuống, bộ dáng nói đến thỏa chí, mà bách tính phía sau đều là quay mình về nhà lấy công cụ, cái cào cái cuốc tấm thớt đều đem tới. Tần Vọng Thiên kéo Mộc Lăng, nói: “Lăng, ngươi nháo cái gì? Chúng ta phải đến Cực Bắc Tuyết Sơn cầu dược!” Mộc Lăng cười tủm tỉm: “Cầu dược thì có tốn bao nhiêu thời gian? Tối đa mất một đêm, chúng ta đi Tuyết Sơn cũng phải qua Ma Vương Sơn, vừa tiện đường.” “Đúng vậy.” Nhạc Tại Vân thấy sắc mặt Tần Vọng Thiên âm trầm, cũng đi tới khuyên: “Tần đại ca, chỉ cần Nhạc Tại Đình vịn vào tiếng xấu mã tặc của các ngươi, Tu La Môn sau này sẽ rất khó chuyển mình, đây là cơ hội tốt khó có được, cứu người một thành, một truyền mười mười truyền trăm, danh tiếng Tu La Môn có thể vang xa, sau này tìm Nhạc Tại Đình báo thù cũng dễ dàng hơn rất nhiều, Mộc đại ca là muốn tốt cho ngươi.” Tần Vọng Thiên tâm nói ta đương nhiên biết hắn tốt với ta, thế nhưng… Bất đắc dĩ, Tần Vọng Thiên nhíu mày nhìn Mộc Lăng một lát, kéo hắn đi tới trước, dẫn theo người trong thành lên núi. Mộc Lăng thấy sắc mặt Tần Vọng Thiên không tốt, nhỏ giọng nói thầm: “Sao vậy chứ, cứu một mạng người cũng là tích công đức, đối với bản thân cũng có lợi… Chúng ta đi Tuyết Sơn tìm Thần Hươu, thứ cần dựa vào không phải là vận khí cùng Bồ Tát phù hộ sao…” Còn chưa nói xong, Tần Vọng Thiên đã choàng tay bế hắn lên: “Nói xong rồi chưa? Còn nói nữa ta làm chết ngươi!” Mộc Lăng trừng mắt: “Tiểu hài tử chết tiệt, ngươi phản rồi!” Tần Vọng Thiên nghiến răng hồi lâu, lại nuốt giận, ôm Mộc Lăng đi tới, nhỏ giọng nói: “Ngu ngốc nhà ngươi, nghĩ nhiều cho ta như vậy làm gì, nếu thật không có cách nào cứu được ngươi, ta đương nhiên cũng sẽ đi cùng ngươi, còn sau này cái gì nữa a, phá hư tiếng xấu làm cái gì.” Khóe môi Mộc Lăng nhẹ cười, đắc ý: “Lão tử là các nhân tự có thiên tướng, sẽ sống đến chín mươi chín tuổi, đương nhiên phải nghĩ cho sau này rồi!” Đêm hôm đó, Tần Vọng Thiên và Mộc Lăng dẫn theo bách tính thành Mang Nhai đang khí thế bừng bừng lên Ma Vương Sơn, tìm Quỷ Vương tính sổ. Đoàn bách tính kia lúc xuống núi thì ngây ngây ngốc ngốc, lúc lên núi lại hô đánh hô giết, đã nói con thỏ bị bức còn cắn người, càng không cần nói tới bách tính bị giày vò tới cửa nát nhà tan. Cả đoàn hùng hùng hổ hổ lên núi, thủ hạ Quỷ Vương vừa thấy một đám người kéo nhau lên, ban đầu còn kì lạ tại sao nến đều tắt, không ngờ tới đoàn bách tính này đều đã thanh tỉnh trở lại báo thù, vội vàng chạy về báo cho Quỷ Vương. Mà cùng lúc đó, đại môn Quỷ Vương miếu bị người đá bay, mọi người cùng xông vào, đi phía trước đương nhiên là bọn người của Tần Vọng Thiên. Vào trong ngôi miếu, Bạch vô thường bị bắt làm dẫn đường chỉ vào đại điện nói: “Quỷ Vương ở ngay bên trong, hắn chưa từng lấy mặt thật gặp người.” Đang nói, chợt thấy đèn bên trong đột nhiên sáng, một cái bóng người rất lớn xuất hiện trên cửa, bóng người đó vung hai tay, móng tay sắc nhọn, thoạt nhìn rất dữ tợn đáng sợ, còn có một thanh âm trầm thấp âm u truyền đến: “Qua khỏi cửa xuống địa ngục.” Bách tính đều hơi lui lại, lo lắng bất an nhìn Tần Vọng Thiên và Mộc Lăng. “Đây là thứ gì?” Nhạc Tại Vân nhìn chằm chằm bóng người trên cửa, Phùng Ngộ Thủy đứng bên cạnh ngốc a a hỏi: “Người cao lớn như vậy? Chẳng là thật sự là Diêm Vương Gia.” “Đạp đổ đi.” Khóe miệng Mộc Lăng nhếch lên một chút, muốn nhào vào, lập tức bị Tần Vọng Thiên túm lại, nói: “Đi vào cái nơi xui xẻo đó làm cái gì, ta đi!” Nói xong, vung tay phẩy một cái, một trận gió lớn thổi qua, “Rầm” một tiếng, đại môn bị đạp đổ, trong phòng đèn dầu thắp sáng rực. Mọi người vừa đưa mắt nhìn vào trong lập tức liền trợn tròn, trong gian phòng to nơi nơi đều là vàng bạc châu báu, danh hoạ tranh chữ, nhưng nào có bóng dáng Quỷ Vương a, chỉ có một tên lùn ngồi chồm hổm trên băng ghế, hắn khoác áo choàng, trong tay cầm mấy chiếc đũa, còn đang khoa chân múa tay, mà phía sau hắn đốt mấy ngọn đèn sáng rực, cái bóng quỷ khi nãy mọi người thấy, kì thực chỉ là cái bóng được phóng đại mà thôi. Người thấy đại môn đột nhiên mở tung lập tức kinh hãi, ngốc a a nhìn ra ngoài, mọi người cũng nhìn vào bên trong, hai bên giương mắt nhìn nhau, liền thấy rõ người nọ là một người lùn, lưng còng, tướng mạo xấu xí. “A!” Mộc Lăng chỉ vào hắn: “Tam thốn lão yêu!” Người nọ cũng nhìn thấy Mộc Lăng, hai người dường như có quen biết nhau, tên lùn bị gọi là Tam thốn lão yêu la “Nương a!” một tiếng, nhảy xuống muốn lao qua cửa sổ đào tẩu, Mộc Lăng giậm chân nói với Tần Vọng Thiên: “Bắt lão yêu tinh đó lại!” Tần Vọng Thiên vươn tay chụp lấy một sợi dây trên tay thôn dân đứng cạnh, vung ra, vút một cái liền tròng vào người Tam thốn lão yêu đang liều mạng chạy trốn, trói chặt hắn lại kéo về, ném xuống trước mặt Mộc Lăng. “Lão quỷ chết tiệt, thì ra là ngươi!” Mộc Lăng chỉ vào Tam thốn lão yêu nói: “Ta đã nói mà, bây giờ còn có ai dùng mấy chiêu thức tà môn ma đạo này.” Lão đầu kia liên tục xin tha: “Mộc gia gia, tha mạng a, ngươi đừng chấp nhặt với người thiếu hiểu biết như lão đầu a!” Mộc Lăng nhướng mày, hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?” “Ai nha… Ta dạo chơi khắp nơi tình cờ đến đây, gặp lúc rảnh rỗi, liền lừa mấy tên thôn dân bị dịch bệnh, nhân tiện thôi miên vài tên, khiến mọi người bọn họ nghe theo lệnh ta, ta nghĩ ở đây núi cao Hoàng đế xa, ta làm Bá vương cũng không có gì sai, không phải sống cuộc đời khắp nơi phiêu bạt, tuổi tác của ta cũng lớn rồi, hảo hảo an dưỡng tuổi già a.” Mộc Lăng nghĩ dáng vẻ của hắn thật thú vị, hỏi: “Nói xong rồi chưa?” “Nói xong rồi.” Tam thốn lão yêu gật đầu, liền thấy Mộc Lăng vẫy tay với thôn dân phía sau nói: “Chính là do hắn giở trò quỷ! Đánh hắn!” Đoàn thôn dân cũng đã sớm giận đến hít thở không thông, lại nghĩ đến mình thế mà lại bị lão già này đùa giỡn, ào ào kéo tay áo vào đánh lão yêu cùng đám thuộc hạ lão yêu trong miếu, đem đám người đó đánh cho chạy trối chết. Lăn qua lăn lại tới nửa đêm, mọi người bắt đầu trật tự tiến lên thu hồi lại tài sản của mình, thấy sự tình đã ổn thỏa, Tần Vọng Thiên sợ ở lại lâu sẽ lại sinh thêm chuyện, liền túm lấy Mộc Lăng cáo từ bọn họ lên đường. “Không thể đi a!” Vương viên ngoại, một người rất được bách tính thành Mang Nhai quý trọng, vội vàng kéo Tần Vọng Thiên và Mộc Lăng: “Ít nhất ở lại ăn bữa cơm rồi hẵng đi, để chúng ta hảo hảo biểu đạt lòng biết ơn.” “Ăn?” Mộc Lăng vừa nghe lập tức hăng hái, Tần Vọng Thiên bắt lại nhét vào mã xa, quay về phía bách tính chắp tay, nói: “Tấm lòng các vị chúng ta đã nhận được rồi, chúng ta còn phải lên đường.” “Vậy hãy nhận chút lễ vật đi, nếu không chúng ta không yên lòng a.” Mấy người bách tính đứng bên ngoài nghe thấy bọn họ phải đi, đều xúm lại, người chen người, có mấy người đánh rớt đồ vật ôm trong tay. “Lạch cạch” một tiếng, một cuộn tranh rơi xuống đất, dây buộc tuột ra, bức tranh cũng trải ra, vừa vặn rơi trúng bên chân Tần Vọng Thiên. Tần Vọng Thiên vừa cúi đầu nhìn, liền thấy trên tranh là tuyết sơn mênh mông, gần đó là một con linh dương lớn uy phong lẫm liệt, trên đầu là cặp sừng hươu tỏa kim quang lóa mắt. Tim Tần Vọng Thiên lập tức đập điên cuồng, ngồi xổm xuống nhặt bức họa kia lên, chăm chăm nhìn một hồi lâu, hỏi: “Của ai?! Cái này của ai?” Mộc Lăng bên trong mã xa nghe thấy trong giọng nói Tần Vọng Thiên mang theo căng thẳng cùng kinh hỉ, liền ló đầu ra nhìn, thấy hình dáng hắn cầm bức họa vẻ mặt mừng như điên, liền hiểu được không ít. “Là của ta.” Một người có vẻ thư sinh đi tới, nói với Tần Vọng Thiên: “Tranh này là của ta.” “Ngươi vẽ sao?” Tần Vọng Thiên giật mình hỏi: “Vậy… Ngươi từng thấy qua thứ này rồi?” Thư sinh cười cười, lắc đầu, nói: “Đây chỉ là truyền thuyết của Tuyết Sơn mà thôi.” “Truyền thuyết?” Tần Vọng Thiên có chút thất vọng, nhưng vẫn là hỏi: “Truyền thuyết gì?” “Trên Tuyết Sơn ở cực bắc.” Thư sinh giải thích cho Tần Vọng Thiên: “Có một con Thần Hươu, nó xuất hiện vào lúc mặt trời mọc, khi mặt trời chiếu vào sừng nó, sẽ phát ra tia sáng kim sắc, có người nói ai thấy được nó, sẽ được phúc trạch lâu dài.” “Xuất hiện lúc mặt trời mọc?” Tần Vọng Thiên hỏi. “Đúng.” Thư sinh cười cười, nói: “Khi ta còn bé, thường nghe gia gia nhắc tới chuyện này, lúc đó hắn đến Tuyết Sơn tìm Tuyết Liên, thiên tân vạn khổ mới lên đến sườn núi, lúc đó mặt trời vừa mọc, hắn cảm thấy chói mắt, vừa xoay mặt, liền thấy được Thần Hươu. Lúc đó ta còn chưa sinh ra, cha nương ta thành thân nhiều năm vẫn chưa có nhi tử, gia gia liền cầu thần linh phù hộ cho một tôn tử, không ngờ trở về chưa được bao lâu, mẫu thân ta liền mang thai.” “Lúc đi hái Tuyết Liên thấy sao?” Mộc Lăng cười nói: “Đây cũng là một manh mối nga.” Tần Vọng Thiên quay đầu lại, liền thấy Mộc Lăng cười với hắn, hơi chút đắc ý nói: “Đã nói là cát nhân có thiên tướng mà.” “Còn có đầu mối gì khác về Thần Hươu không?” Tần Vọng Thiên hỏi. “Ân công, các ngươi muốn tìm Thần Hươu Tuyết Sơn sao?” Vương viên ngoại hỏi. Tần Vọng Thiên gật đầu. “Trước đây có nghe Tiểu Trùng Tử nói nó từng gặp qua.” Có mấy người thôn dân nhanh miệng nói. “Tiểu Trùng Tử?” Tần Vọng Thiên vừa mừng vừa sợ: “Ai là Tiểu Trùng Tử?” Đám thôn dân gọi lớn: “Tiểu Trùng Tử, mau tới đây, ân công tìm ngươi.” Gọi được vài tiếng, liền thấy một thiếu niên chạy đến, Tần Vọng Thiên cùng Mộc Lăng nhìn qua, chính là thiếu niên gọi bọn họ vào nhà tránh lúc vừa vào thành. “Ngươi tên Tiểu Trùng Tử a?” Mộc Lăng vui vẻ: “Sao lại đặt tên như thế?” “Cái đó là gọi sai thôi.” Tiểu Trùng Tử nói: “Ta họ Mân, tên Mân Tiếu Thiên [闽笑天], có mấy người không biết chữ Mân, cho nên gọi sai thành Tiểu Trùng Tử[小虫子].” Tần Vọng Thiên kéo nó qua hỏi: “Ngươi nhìn thấy ở đâu?” Tiểu Trùng Tử nghĩ nghĩ một chút, nói: “Là chuyện nửa năm trước rồi, khi đó ta ở dưới chân núi, thấy trên vách núi đối diện có một con hươu lớn, trên đầu sừng ánh vàng rực rỡ, chỉ có điều chỉ thoáng cái đã không thấy nữa. “Thấy ở đâu ngươi còn nhớ rõ không?” Tần Vọng Thiên hỏi. “Nhớ kỹ a.” Tiểu Trùng Tử gật đầu: “Nơi đó mùa xuân năm nào ta cũng đến, có ôn tuyền còn có đàn chim rừng, ta bắt chim rừng vào đó nướng chín ăn.” “Dẫn chúng ta đi!” Tần Vọng Thiên túm lấy cánh tay Tiểu Trùng Tử. “Ách…” Tiểu Trùng Tử gật đầu: “Đi thì được, nhưng mà… ta nói một điều kiện được không?” Tần Vọng Thiên gật đầu: “Ngươi nói đi.” “Ân… Nếu tìm thấy Thần Hươu, ngươi thu ta làm đồ đệ được không?” Tiểu Trùng Tử hỏi: “Khi nãy người kia nói ngươi chính là Tần Vọng Thiên sao? Công phu của ngươi thật tốt a, ta muốn học!” “Không thành vấn đề.” Tần Vọng Thiên khoát tay: “Chỉ cần giúp ta tìm được Thần Hươu, bảo ta bái ngươi làm sư cũng được.” Vừa mới dứt lời, Mộc Lăng phía sau liền đập vào gáy hắn một chưởng, nói: “Ngươi mê sảng cái gì đó!” Tần Vọng Thiên xoa xoa đầu, nói với mọi người: “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức đi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]