Mang theo Vương Thập Nhị về ngôi miếu hoang, Phùng Ngộ Thủy và Nhạc Tại Vân đều có chút giật mình, đang yên lành sao đột nhiên lại thu một đồ đệ? Mộc Lăng sau khi trở về thì ngáp nói hắn mệt, chui vào mã xa ngủ, Tần Vọng Thiên cũng theo vào. “Theo vào làm gì!” Mộc Lăng lấy áo lông gói mình lại, hung hăng trừng Tần Vọng Thiên. “Lăng, sao ngươi cứ trừng ta a?” Tần Vọng Thiên có chút buồn bực hỏi: “Ta thích ngươi như vậy.” “Không được nói như vậy!” Mộc Lăng túm lấy gối đầu trong xe đập qua. “Sao ngươi vẫn hay xấu hổ như vậy?” Tần Vọng Thiên bất mãn: “Là đại nhân rồi, vậy sau này lúc chúng ta làm thì biết thế nào bây giờ…” “Ai cần ngươi lo.” Mộc Lăng chui chui vào trong mã xa. Tần Vọng Thiên thấy tóc mai hắn nhẹ nhàng lay động, liền dựa vào hỏi: “Thế nào, có gió luồn a?” Mộc Lăng đảo mắt lườm một cái, Tần Vọng Thiên nhận ra gió luồn vào từ kẽ hở trên mã xa, lạnh buốt, liền giúp Mộc Lăng ngăn gió, hỏi: “Còn bị thổi trúng không?” Mộc Lăng không nói gì, Tần Vọng Thiên lại kéo hắn qua ôm lại, cợt nhả nói: “Như vậy sẽ không lạnh.” Hai má ngứa ngứa, Mộc Lăng vươn tay gãi gãi, Tần Vọng Thiên lại kéo qua hung hăng hôn một cái, Mộc Lăng bị hôn thì trừng người, Tần Vọng Thiên cười hì hì nói: “Thích ngươi!”; Mộc Lăng thẹn quá thành giận đánh qua một quyền, Tần Vọng Thiên nghiêng mặt qua cho Mộc Lăng, nói “Cố sức đánh”… Mộc Lăng triệt để chiến bại, hận đến nghiến răng, nhỏ giọng nói thầm: “Bị một tiểu hài tử chết tiệt cưỡi lên đầu, coi như chết rồi.” Tần Vọng Thiên nghe được, lại nghiêm chỉnh nói: “Nếu ngươi chết, ta đây cũng không báo thù nữa, sau đó chúng ta cùng chết đi, xuống dưới đó rồi, ta dẫn ngươi đi gặp nương của ta, nàng chắc chắn sẽ thích ngươi.” Mộc Lăng lại run lên một chút, chui vào trong chăn: “Đồ lưu manh…”, vừa nói vừa kéo áo choàng che đi hai gò má đỏ rực. Tần Vọng Thiên nhìn đến chảy nước bọt, ôm Mộc Lăng cọ a cọ: “Khi nào ngươi mới khỏe lại, khỏe rồi lập tức để ta làm nha, ta đợi không được nữa rồi!” Mộc Lăng nghiến răng nhìn hắn, tâm nói chờ ta khỏe rồi chuyện đầu tiên là hạ độc cho ngươi bất cử! “Đúng rồi.” Mộc Lăng đột nhiên nhỏ giọng nói: “Sao ngươi lại thay ta thu Vương Thập Nhị kia làm đồ đệ a? Nha đầu kia lai lịch không rõ ràng.” Tần Vọng Thiên cười cười, nói: “Lai lịch không rõ ràng cũng không lo, chỉ cần có thể lấy được Xạ Hương, cái gì cũng được.” Mộc Lăng nhíu mày nhìn hắn một chút, nói: “Nó rõ ràng là muốn lợi dụng chúng ta.” Tần Vọng Thiên gật đầu: “Ta biết, nhưng cũng đừng lo, cái gì cũng không quan trọng, chỉ cần có thể lấy được Xạ Hương.” “Tên ngốc.” Mộc Lăng nghiêng đầu: “Ta muốn ngủ.” Tần Vọng Thiên cười: “Ngủ đi.” Nói xong, điều chỉnh tư thế thoải mái một chút, ôm lấy Mộc Lăng, dỗ hắn ngủ. Một đêm trôi qua, sáng ngày hôm sau đoàn người lại tiếp tục lên đường, chỉ là có thêm một nha đầu mười mấy tuổi cùng một tiểu cẩu, náo nhiệt hơn rất nhiều. Đến trưa, cuối cùng cũng vào được Đại Hắc Sơn Thành, căn cứ vào tính tình của Mộc Lăng, đương nhiên là trước tiên phải đi tìm tửu lâu tốt nhất ăn một bữa rồi. Giao mã xa cho tiểu nhị, bọn người Tần Vọng Thiên và Mộc Lăng vào tửu lâu lớn nhất trong Đại Hắc Sơn Thành, đồ ăn phương Bắc quả thật rất ngon, phân lượng cũng đủ, món nào cũng là một đĩa to, ăn đến vô cùng khí khái. Nguyện vọng lớn nhất đời Mộc Lăng là ăn hết thức ăn của ngũ hồ tứ hải, thấy mỹ thực đương nhiên là mặt mày rạng rỡ. Mấy người ngồi xuống ăn, tiểu nha đầu Vương Thập Nhị cũng vừa ăn vừa nhìn đông ngó tây. “Nha đầu, làm sao vậy?” Giáp gắp cho nàng một cái đùi gà: “Mau ăn cơm a, ăn xong rồi tha hồ chạy chơi.” Vương Thập Nhị ngậm đùi gà, nhưng vẫn là lo lắng nhìn xung quanh. Nhạc Tại Vân nhìn theo đường nhìn của nó, cũng nhìn xung quanh, chỉ thấy rất nhiều người giang hồ, có điều kì quái nhất là, mỗi bàn đều có một người mặc trang phục văn nhân, trong tay còn cầm theo một cái rương nhỏ, mấy cái rương đó so với cái của Mộc Lăng không khác mấy, xem ra là hòm thuốc. “Đó đều là lang trung sao?” Nhạc Tại Vân hỏi Mộc Lăng. Mộc Lăng nhín được chút thời gian ngước mặt lên, liếc mắt nhìn một cái, gật đầu: “Ân, đúng vậy.” “Sao lại có nhiều lang trung tụ tập tới như vậy?” Tần Vọng Thiên khó hiểu hỏi. “Đều là đến Bạch Đầu Sơn Trang đó.” Vương Thập Nhị thấp giọng nói. “Làm sao ngươi biết?” Mộc Lăng cười hỏi Vương Thập Nhị: “Không phải ngươi nói ngươi từ nhỏ lớn lên trong núi sao, cũng biết được không ít chuyện a.” Vương Thập Nhị sửng sốt một lúc, liếc mắt nhìn Mộc Lăng, nhỏ giọng nói thầm: “Lão hồ ly.” Mộc Lăng tiếp tục ăn, Tần Vọng Thiên cười nói: “Sao lại gọi sư phụ là lão hồ ly?” Vương Thập Nhị cắn đũa nói: “Hắn đâu có nhận ta làm đồ đệ.” “Ngươi cũng còn thông minh.” Mộc Lăng vừa gặm thịt sườn vừa nói: “Ngươi hao tổn tâm cơ tìm gặp chúng ta, còn muốn bái ta làm thầy, rốt cuộc là có mục đích gì a.” Vương Thập Nhị nghe xong liếc mắt trừng Mộc Lăng, nói: “Ta không có gạt người như vậy nga, ta thực sự là Thải hương nhân, cũng chỉ có ta mới có thể cứu mạng ngươi, ngươi thu được ta làm đồ đệ a, là phúc khí của ngươi.” Mộc Lăng cười cười nói: “Gần đây sao nhiều phúc khí từ trên trời rớt xuống vậy? Nói đi, ngươi có điều kiện gì?” Vương Thập Nhị quay sang, nhìn quanh một chút, hạ giọng nói với Mộc Lăng: “Các ngươi có biết những lang trung và người giang hồ này lên Bạch Đầu Sơn Trang làm gì không?” Phùng Ngộ Thủy và Nhạc Tại Vân liếc mắt nhìn nhau, hỏi: “Đều là đi tìm Xạ Hương sao?” Vương Thập Nhị lắc đầu, nói: “Ngươi nghĩ là nhiều người cần Xạ Hương như vậy a? Xạ Hương của Xạ Vương, đối với người cần dùng là chí bảo, đối với người không cần có thể nói là thuốc độc, các ngươi chưa từng nghe nói qua hư bất thụ bổ[cơ thể hư nhược không chịu thu nạp chất bổ]sao.” “Vậy bọn hắn vì cái gì chứ?” Tần Vọng Thiên hỏi “Trang chủ của Bạch Đầu Sơn Trang là một người rất thần bí, hắn bắt hết xạ trong chu vi Trường Bạch Sơn, như vậy Xạ Hương sẽ càng ngày càng ít, mặt khác bởi vì Xạ Hương là một vị thuốc tốt không thể thiếu, cho nên có rất nhiều lang trung đại phu này nọ lên vùng này hỏi thăm, sau đó thì cứ một đại phu tới, hắn bắt một người.” “A?” Phùng Ngộ Thủy khó hiểu hỏi: “Bắt đại phu làm gì chứ?” Vương Thập Nhị thở dài, nói: “Biết Bạch Đầu Sơn Trang vì sao gọi là Bạch Đầu Sơn Trang không?” “Không phải vì thiên trì Bạch Đầu sao?” Tần Vọng Thiên hỏi. “Không phải, ý là đầu bạc đến già.” Vương Thập Nhị vừa ăn vừa giải thích: “Ta chỉ nghe nói a, vị trang chủ đó có một ái nhân, mắc quái bệnh ngủ mãi không tỉnh, hắn muốn chữa khỏi cho người kia, thế nhưng cầu y khắp nơi không có kết quả, cho nên xây dựng ở đây một Bạch Đầu Sơn Trang.” Mộc Lăng nhíu mày nhìn ngó một chút: “Chưa nghe nói qua a.” “Đúng vậy.” Phùng Ngộ Thủy hỏi: “Mộc Lăng là thiên hạ đệ nhất thần y, nếu như thật là muốn trị bệnh, có thể đến Hắc Vân Bảo tìm hắn a.” Vương Thập Nhị nhún vai nói: “Ta cũng là nghe nói mà thôi a, các ngươi sao lại làm như cái gì ta cũng biết vậy, con người cổ quái như vậy nghĩ gì trong đầu, ta làm sao đoán được a?” Mộc Lăng cũng ăn no rồi, nhận lấy chén canh Tần Vọng Thiên múc cho hắn, chậm rãi uống, hỏi: “Vậy còn ngươi? Nhiệt tình như thế, ngươi muốn cái gì?” “Ta không phải nhiệt tình, ta chỉ là muốn tìm bảo bối của ta về mà thôi!” Vương Thập Nhị oán hận nói. “Bảo bối?” Mọi người đều nhìn nó: “Bảo bối gì?” “Không lừa gạt các ngươi, con Xạ Vương đó là của ta.” Vương Thập Nhị nói một câu chấn động. “Của ngươi?” Mọi người đều giật mình không nhẹ: “Thật hay giả?” “Nếu ta lừa các ngươi tên của ta rụng mất bốn.” Vương Thập Nhị cắn răng. Mộc Lăng nhịn cười nói: “Vậy ngươi nói xem, là chuyện gì xảy ra.” Vương Thập Nhị bĩu môi nói: “Trước đây ta thật sự là ở trong núi với cha, Xạ Vương đó là khi bé ta gặp được, lần đó nó mắc bẫy thợ săn địa phương bị thương, ta cứu mạng nó, sau đó thì trở thành hảo bằng hữu.” Mọi người đều có chút giật mình nhìn nó: “Vậy sao lại ở trong Bạch Đầu Sơn Trang.” “Đã nói là bị tên quái trang chủ kia bắt đi!” Vương Thập Nhị hung dữ nói: “Tên xấu xa đó võ công rất tốt, bắt Xạ Vương đi rồi, mấy con xạ khác cũng dễ dàng bị hắn bắt được…” “Ngươi muốn cứu Xạ Vương về sao?” Mộc Lăng hỏi: “Con Xạ Vương đó không phải đã không còn tiết Xạ Hương được rồi sao? Là vì sắp chết già, hay vì nguyên nhân khác?” “Nó không già, nó vừa mới trưởng thành.” Vương Thập Nhị trả lời: “Chỉ là nó cũng biết mình đang bị giam cầm, không được đi đâu, cho nên không tiết Xạ Hương nữa.” “Nga…” Mộc Lăng gật đầu nói: “Ngươi là muốn đưa ta đến Bạch Đầu Sơn Trang chữa bệnh cho tình nhân của tên trang chủ kia, sau đó là có thể cứu Xạ Vương của ngươi về rồi, có đúng không?” Vương Thập Nhị thành thật gật đầu: “Đúng vậy! Ta đi tìm quái trang chủ kia, hắn nói chỉ cần ai có thể chữa khỏi cho ái nhân của hắn, hắn sẽ đem Xạ Vương tặng cho người đó… Ta sợ người khác giành trước mất!” “Vậy người của Dược Vương Trang muốn bắt ngươi làm gì?” Nhạc Tại Vân hỏi: “Bọn họ cũng muốn Xạ Hương Vương a?” Vương Thập Nhị lắc đầu: “Thiếu chủ Hạ Phàm của Dược Vương Trang hình như từ lần trước xem qua ái nhân của tên trang chủ kia rồi, nói muốn cứu tỉnh hắn phải dùng Xạ Hương của Xạ Vương làm thuốc, cho nên muốn bắt ta đi dẫn hương.” Mộc Lăng sờ cằm: “Hạ Phàm a…” “Quái trang chủ đó rất có năng lực, dường như có thể cho Hạ Phàm thứ gì đó mà hắn cực kì muốn, cho nên Hạ Phàm tìm đủ cách muốn bắt ta.” Vương Thập Nhị nhăn mặt nhăn mũi: “May mà bản tiểu thư cơ linh!” “Thì ra là thế a.” Tần Vọng Thiên gật đầu, hỏi: “Nói cách khác, chỉ cần chúng ta giúp ngươi đoạt Xạ Vương lại, mặc kệ dùng phương pháp gì, ngươi đều chịu giúp chúng ta lấy Xạ Hương, có phải không?” “Ân!”Vương Thập Nhị gật đầu nói: “Lần đầu tiên ta gặp được người còn thông minh hơn ta.” Nói, nhìn Mộc Lăng một chút: “Ta là thật tâm muốn bái ngươi làm sư, chỉ cần có thể giúp ta cứu được Xạ Vương về, ta nhất dịnh sẽ lấy Xạ Hương cho ngươi… Có điều…” Nói đến đây, Vương Thập Nhị lại do dự một chút, tựa hồ có chút lưỡng lự. “Có điều cái gì?” Mộc Lăng hỏi. “Có điều… Ân.” Vương Thập Nhị nhìn Mộc Lăng: “Nếu có thể, ngươi cứu tình nhân của quái trang chủ kia được không?” Mộc Lăng nhướng mày: “Vì sao? Hắn bắt Xạ Vương của ngươi, không phải ngươi rất hận hắn sao?” Vương Thập Nhị bĩu môi nói: “Đúng vậy hắn rất đáng ghét, hắn còn từng đánh ta… Bất quá a, ta rất ít thấy có nam nhân chung tình như hắn… người có tình thành thân thuộc không phải là mỹ sự sao, nếu cứu được thì cứu, có thể thành toàn mỹ sự của người ta, ngươi cũng không tổn thất gì, có gì phải lo?!” Mộc Lăng nhìn chằm chằm nó một hồi, mờ ám cười cười. “Làm gì vậy?” Vương Thập Nhị trừng Mộc Lăng. “Tiểu nha đầu.” Mộc Lăng nói: “Ta muốn trị hết bệnh của ta trước, sau đó sẽ thu ngươi làm đồ đệ, dạy y thuật cho ngươi, không vì cái gì, chỉ vì chút dụng tâm này của ngươi, ngươi phải nhớ kĩ, làm đại phu nhất định phải là kẻ có dụng tâm tốt nhất trên đời, nếu không vĩnh viễn làm không được thần y!” Vương Thập Nhị mở to hai mắt nhìn Mộc Lăng một lúc lâu, thấy hắn lại bắt đầu ăn điểm tâm, khiến tay đầu mặt đều dính đường phấn [hảo đáng iêu XD ]. Vương Thập Nhị dụi mắt, sao lại cảm thấy Mộc Lăng khi nãy và Mộc Lăng bây giờ hoàn toàn không giống nhau? Hảo tuấn tú a. “Nhanh ăn cơm đi.” Nhạc Tại Vân gắp thức ăn cho Vương Thập Nhị, thấy nó lại nghĩ đến Linh Đang, hiện tại không biết thế nào rồi, mong là Nhạc Tại Đình có chút nhân tính, đừng thương tổn Linh Đang. “Vậy… Chuyện Bạch Đầu Sơn Trang?” Vương Thập Nhị hỏi Tần Vọng Thiên. “Chúng ta đương nhiên phải đi.” Tần Vọng Thiên nói: “Xạ Hương nhất định phải lấy được, hơn nữa càng nhanh càng tốt!” Vương Thập Nhị thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ăn. Ăn cơm xong, mọi người ngồi lại một chút, sau đó liền khởi hành đi Trường Bạch Sơn, Mộc Lăng thấy mọi người gấp gáp như vậy, liền nói: “Cũng không gấp, nghỉ một đêm rồi đi tiếp.” Mọi người quay đầu lại trừng hắn, trăm miệng một lời: “Ai nói không vội?!” Vương Thập Nhị khanh khách cười,nói với mọi người: “Ở chân núi Trường Bạch Sơn có một cái khách điếm tên Tây Phong, bây giờ khởi hành, lúc trời tối vừa kịp đến đó, nghỉ lại đó vừa hảo!” Mọi người đồng ý, Mộc Lăng hiện tại hoàn toàn không có quyền lên tiếng, không thể làm gì khác hơn là bĩu môi, bị Tần Vọng Thiên đem nhét vào trong mã xa. Ngồi trong xe ngựa chống cằm, Mộc Lăng ngốc đờ ra. “Nghĩ cái gì vậy?” Tần Vọng Thiên hỏi hắn. “Ân… Trang chủ Bạch Đầu Sơn Trang kia..” Mộc Lăng nghiêng đầu nghĩ: “Còn có người của Dược Vương Trang, xem ra lần này rất phiền phức a.” Tần Vọng Thiên nghe đến đó, khẽ thở dài, hỏi: “Người của Dược Vương Trang có phải dụng độc rất lợi hại không?” “Ân.” Mộc Lăng gật đầu: “Trang chủ Dược Vương Trang Hạ Mạc Nhai vốn là Cổ sư vùng Xuyên Điền[Tứ Xuyên và Vân Nam], giỏi nhất là dùng độc.” “Lăng, có biện pháp gì có thể giúp ta không trúng độc không?” Tần Vọng Thiên nhíu mày nhìn Mộc Lăng: “Ta sợ ta không cẩn thận trúng độc rồi lại liên lụy người phải trị cho ta…” “Ai nha, ngươi sẽ không trúng độc nữa đâu.” Mộc Lăng khoát khoát tay, hời hợt nói. “Vì sao?” Tần Vọng Thiên khó hiểu. “Máu của ta là bách độc bất xâm, ngươi uống rồi…” Nói được phân nửa, Mộc Lăng muốn nuốt lại cũng không kịp nữa rồi, xoay mặt, chỉ thấy Tần Vọng Thiên vẻ mặt âm trầm nhìn mình. “Làm gì vậy.” Mộc Lăng chui chui vào trong xe: “Đừng nhìn người ta như vậy có được không.” Tần Vọng Thiên lao tới ôm Mộc Lăng: “Ngươi vậy mà lại cho ta uống máu của ngươi!” “Cái đó dùng tốt mà.” Mộc Lăng vội vàng vươn tay đẩy hắn: “Bình thường ta dùng như dược, ngươi không cần ngạc nhiên như vậy.” “Còn có ai từng dùng qua?!” Tần Vọng Thiên đột nhiên cau mày, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Còn có ai?!” Mộc Lăng thấy hắn nghiêm túc, bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: “Chỉ có sư phụ ta thôi… Còn có ngươi.” Tần Vọng Thiên chằm chằm nhìn Mộc Lăng, hỏi: “Sư phụ ngươi sao lại đối xử với ngươi như vậy, bắt ngươi nghĩ ra loại biện pháp này, còn muốn uống máu của ngươi?!” Mộc Lăng đảo mắt một cái: “Hắn là sư phụ ta a, nhất nhật vi sư chung thân vi phụ[một ngày làm thầy cả đời làm cha] ngươi chưa từng nghe qua a?!” “Không phải như vậy!” Tần Vọng Thiên trừng Mộc Lăng: “Với tính tình của ngươi, trừ phi ngươi tự nguyện, nếu không ai cũng không ép ngươi làm loại chuyện sai trái này được, nói đi, vì sao?!” “Không biết, không nhớ rõ nữa!” Mộc Lăng xoay người, trùm chăn ngủ. “Trả lời xong rồi ngủ!” Tần Vọng Thiên nhào đến ôm Mộc Lăng, gác cằm lên cổ hắn: “Nói cho ta biết! Ta là tướng công của ngươi.” “Cút nha!” Mộc Lăng nhấc chân đá, bị Tần Vọng Thiên nắm cổ chân, sờ sờ chân hắn. “Nha!” Mộc Lăng đạp: “Đồ lưu manh, tiểu hài tử chết tiệt!” “Vậy ngươi nói a!” Tần Vọng Thiên ôm ấy thắt lưng Mộc Lăng quyết chết không buông. Mộc Lăng giận: “Ngươi thật sự là lưu manh vô lại a?! Bao nhiêu tuổi rồi? Có biết nói đạo lý không a?!” Tần Vọng Thiên lắc đầu, hùng hồn trả lời: “Không biết!” Mộc Lăng hết đường, bị Tần Vọng Thiên nháo cho choáng váng, cuối cùng nhịn không được nữa, chụp lấy gối đầu đập hắn: “Ngươi cút ngay, lúc đó ta và Tư Đồ đều là tiểu hài tử, công phu cũng chưa học thành, nếu Hạc Lai Tịch chết, chúng ta nếu không chết, cũng là lần thứ hai lưu lạc sống nhờ người khác, làm sao có thể để hắn chết a!” Vừa mới dứt lời, Tần Vọng Thiên lại ôm lấy Mộc Lăng hôn, vẻ mặt yêu thương xót xa nói: “Lăng, mệnh ngươi thật khổ.” “Đi chết đi!” Mộc Lăng lại bị hắn làm cho bật cười: “Ngươi mới là mệnh khổ, ai thảm được như ngươi! Không cha không nương, bị người phản bội còn bị sét đánh hủy dung!” Tần Vọng Thiên ôm Mộc Lăng cọ a cọ: “Ân, hai ta đều mệnh khổ, cho nên chính là thiên mệnh một đôi, nửa đời trước mệnh khổ, tuổi già nhất định sẽ đa phúc!” Lại đi một lát, sắc trời dần tối, trên bầu trời mờ tối tuyết trắng nhẹ nhàng rơi xuống, hoa tuyết từ nhỏ dần thành lớn, rất nhanh đã là tuyết bay đầy trời. Mộc Lăng vén màn xe lên nhìn, có chút hoài niệm nói: “Đã lâu không thấy tuyết lớn như vậy rồi a.” “Lão đại, phía trước là Trường Bạch Sơn rồi, chân núi có một khách điếm rất lớn.” Giáp đi tới cạnh mã xa hỏi: “Chúng ta nghỉ lại đây một đêm, sáng mai lên núi sao?” Tần Vọng Thiên gật đầu, đem Mộc Lăng đang bám vào cửa sổ xem phong cảnh kéo lại, dùng áo choàng gói chặt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]