Trên đời này đáng sợ nhất là cái gì? Không phải quang đao kiếm ảnh, mà là loại người lúc nóng lúc lạnh, gặp người đang trong nghịch cảnh thì gièm pha coi thường, thấy người đang phát đạt thì tâng bốc nịnh nọt.
Nhạc Tại Đình từ lúc giả dạng đến Nhạc gia trại, vẫn luôn cẩn thận từng chút, thứ nhất, hắn thật sự có năng lực, điểm ấy toàn bộ Nhạc gia trại đều biết, chỉ là lão trại chủ Nhạc Nam Phong đối với hắn vĩnh viễn chỉ có một câu “Có khả năng”, ngoài ra không còn gì khác. Thứ nhì, lão đương gia thương yêu Nhạc Tại Vân, điểm ấy cũng là mọi người đều biết, tuy rằng Nhạc Tại Vân không thường ở trong Nhạc gia trại, thế nhưng Nhạc Nam Phong lại rất hay nhắc đến hắn, một câu “Rất giống ta” đã nói rõ tất cả.
Sau khi thương tích Nhạc Tại Đình lành lặn, luôn chỉ ở phòng đờ ra, hắn lẳng lặng ngồi trong sân, dường như là đang có tâm sự gì đó, nghĩ một lúc liền đứng lên, đi đến biệt viện của Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên.
Vừa đến sân ngoài, chợt nghe trong viện một trận gà bay chó sủa, còn kèm theo thanh âm của Mộc Lăng: “Bắt nó! Đừng để nó chạy!”
Nhạc Tại Đình cảm thấy kì quái, nhấc chân đi vào, mới vừa đến cửa, chợt một con mèo nhỏ vằn hổ lao tới chỗ hắn, hắn bản năng vươn tay túm lấy lông gáy mèo nhỏ.
“Bắt được rồi đừng nhúc nhích a!” Mộc Lăng cầm sợi dây chạy tới, bên cạnh là mấy tiểu nha hoàn của Nhạc gia trại, còn có Tần Vọng Thiên đang ngồi ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-moc-vong-thien/1350739/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.