"Trần thế đã không còn đáng cho tôi yêu sâu sắc, chỉ còn lại một mình cậu thôi" — "Xuân triều"
Lần đầu tiên, hắn tỉnh lại khi nước mắt sắp tràn ra khỏi khoé mi.
Trong mơ, hắn về lại lúc một mình đi học ở Bắc Kinh, Lưu Hạo Nhiên bé nhỏ lén gọi điện về cho mẹ ở buồng điện thoại, khóc đòi về nhà.
"Có lẽ khi hạnh phúc, người ta mới dám nhớ những hồi ức đắng cay." Lưu Hạo Nhiên mơ màng nghĩ.
Quả thật, nhớ đến đắng cay mới trân trọng ngọt ngào, câu nói cuối cùng hắn nói tối hôm qua lúc ôm Ngô Lỗi trước khi ngủ vẫn còn quanh quẩn bên tai, "Anh rất hạnh phúc, Lỗi Lỗi. Cho dù giờ khắc này chính là điểm chung kết của sinh mạng, trong đời anh cũng không còn gì tiếc nuối."
Khi Lưu Hạo Nhiên mở to mắt, màn chắn sáng còn chưa được kéo ra, trong phòng tối đen. Hắn chỉ có thể đoán giờ là ngày hay vẫn đang đêm dựa vào ánh sáng qua khe hở nơi màn.
Nắng sớm xuyên qua màn rọi vào trong, cho căn phòng thêm một chút ánh sáng.
Trời đã sáng, hắn chớp mắt.
Tình hương mùi gỗ trở nên đậm hơn theo dao động cảm xúc trong mơ lúc nãy của Lưu Hạo Nhiên, mùi gỗ mun trong phòng trở nên cay độc, khiến không khí khô ráo lại đầy lo âu. Ở bên phải, Ngô Lỗi còn đang ngủ. Cậu ôm góc chăn, mày hơi nhíu lại, tình hương Alpha ở bên cạnh ập đến quấy nhiễu khiến cậu khẽ thấy bất an.
May mà Ngô Lỗi ở ngay bên hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-loi-thu-mot-sung/2428676/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.