Đêm đó Ngô Lỗi ở tại phòng Lưu Hạo Nhiên.
Trong phòng vẫn giữ phong cách trang hoàng của một cậu trai mới lớn, có dán poster mà chủ của nó thích, giấy khen từ tiểu học, ảnh chụp từ nhỏ đến lớn. Trên kệ sách thì trưng một ít sách trinh thám phá án và tạp chí thể thao.
Vì Lưu Hạo Nhiên không hay về nhà, mùi trầm hương gỗ mun trong phòng đã nhạt đến mức gần như không ngửi được nữa. Nhưng dưới tác dụng của đánh dấu tạm thời, Ngô Lỗi vẫn nhạy cảm bắt được.
Cậu thật sự vô cùng nhớ Lưu Hạo Nhiên lúc này đang ở Tây Tạng.
Cậu đắp chăn nhắn tin cho Lưu Hạo Nhiên: "Đoán xem hôm nay em ngủ ở đâu?" Đầu bên kia nhanh chóng nhắn một tin bằng giọng nói qua. Giọng của Lưu Hạo Nhiên hơi cao lên, mang theo một chút vui sướng: "Để anh đoán xem nào. Ừm... Chắc là tẩm điện của anh."
Ngô Lỗi đáp trả bằng một cái biểu tượng nằm trên đất lăn lộn trợn mắt, "Là ổ chó của anh thì đúng hơn."
"Ổ thì ổ. Người của anh không những đang ngủ trong ổ của anh, còn đắp chăn của anh, mặc đồ ngủ của anh."
Ngô: "Còn chiếm lấy mẹ của anh cùng nhau ăn cơm nữa."
Lưu: "Em cũng có thể gọi là mẹ mà, Lỗi Lỗi của chúng ta có bằng lòng không?"
Ngô: "Ây, hình như mẹ em biết em là Omega rồi. Em cảm giác mẹ đang giục em sinh con. Cái này mãnh liệt quá em chịu không nổi."
Lưu: "???"
Ngô: "..."
Lưu: "Vậy em thích con trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-loi-thu-mot-sung/2428646/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.