Hai cha con Nguyên Hãng tạ ơn rồi đứng sang một bên. Thượng hoàng lại ban ngồi cho cha cậu, còn Nguyên Hãng thì đứng ở phía sau, dù sao cậu vẫn chưa được phép ngồi ở những nơi như thế này.
Trong lúc thượng hoàng và quan gia đang nói chuyện với cha cậu, Nguyên Hãng lén quan sát hai vị trước mặt. Lần trước ở sân thi, do khoảng cách khá xa nên cậu chưa thể nhìn kỹ hai người, hiện giừo chỉ đứng cách vài mét nên việc quan sát dễ dàng hơn nhiều.
Cậu đặc biệt để ý đến vị quan gia trẻ tuổi, chính là Trần Phế Đế -Trần Hiện, trên danh nghĩa là người đứng đầu Đại Việt hiện giờ. Nếu Nguyên Hãng nhớ không nhầm thì vị này năm nay mới khoảng mười tám tuổi.
Ngài hơn Nguyên Hãng hai tuổi, gương mặt khá nhỏ, vẫn còn nét non nớt của thiếu niên. Theo góc nhìn thì Nguyên Hãng đoán ngài cao hơn một mét bảy, cao hơn Nguyên Hãng nhưng thân hình lại có chút gầy yếu, thư sinh. Do được sống trong nhung lụa từ nhỏ nên da dẻ ngài nhìn khá trắng trẻo, nếu về thời hiện đại thì đúng là chuẩn gu của chị em phụ nữ.
Nhưng điều khiến Nguyên Hãng chú ý là đôi mắt của vị này. Dù còn ít tuổi nhưng trong ánh mắt đó Nguyên Hãng thấy được sự điểm tĩnh kèm theo chút tang thương. Cái này có vẻ không hợp với tuổi tác của ngài lắm.
Nguyên Hãng cúi thấp đầu, cố gắng nhớ lại những điều mà sử sách ghi lại về hai vị này, nhất là vị quan gia trẻ tuổi kia. Liệu có đúng đây là một vị hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-khi-dong-a/1367434/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.