Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của nhi tử, Trần Tôn nhảy lên lôi đài ôm Trần Khâm đã bắt tỉnh trong tay, thống khổ ngửa mặt lên trời thét lớn một tiếng. Thân thể hắn vì tức giận, phẫn nộ, đau đớn mà không ngừng run rẩy oán độc quát lên.
" Cẩu tạp chủng, mới vừa rồi ta lệnh cho ngươi dừng tay, ngươi không nghe thấy sao? Ngay cả nhi tử ta ngươi cũng dám tổn thương, ngươi muốn chết?" Hai tròng mắt Trần Tôn như nổ tung, tròng mắt nổi đầy tia máu, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ, thần sắc vô cùng điên cuồng mà quát tháo.
" Xin lỗi, ngươi không có tư cách ra lệnh cho ta làm bất cứ chuyện gì? Hơn nữa người vô liêm sỉ như hắn, chỉ biết đánh lén sau lưng người khác. Ta rộng lòng chỉ phế đôi tay này, đã là may mắn cho hắn rồi."
Khoé miệng nàng gợi lên ý cười, chặc lưỡi tấm tắc vài tiếng làm ra bộ dạng thật đáng tiếc." Nếu có người muốn ta chết... sẽ chết nhanh hơn ta!"
Trần Khâm lúc trước đánh gãy chân Vân Tùng, cháu trai đại trưởng lão sao khi đó không nghĩ đến hạ thủ lưu tình, tha cho người ta một đường lui. Cho nên, nàng cũng cho hắn nếm thử mùi vị làm phế vật là cảm giác thế nào.
Hắn từ một thiên tài nhận được muôn vàng sủng ái, hiện đã biến thành phế vật ai nấy đều khinh thường, đương nhiên sẽ không thể nuốt trôi, thống khổ hơn là chết. Trong đó cũng có một chút tư tâm của nàng, vì đại trưởng lão báo xong thù cũ. Nàng hiểu rõ, theo tính cách của đại trưởng lão từ đây sẽ đứng về phía nàng cùng ngoại công. Một mũi tên trúng 2 đích, ngu gì không làm.
" Ha ha ha." Trần Tôn điên cuồng cười." Vân Phong Nhã, ngươi dám đả thương nhi tử ta! Từ nay về sau, Trần gia ta không đội trời chung với Vân gia các ngươi!!!"
Nghe vậy, Vân Phong Nhã đột nhiên làm ra bộ dạng giật mình nói." Trần gia chủ, mấy năm nay các ngươi chèn ép, đánh giết, còn phế đi Vân gia đệ tử thoả chí lắm mà. Bây giờ ngươi mới nói câu này, có gì khác với trước kia sau?"
Trần Tôn á khẩu không nói được lời nào, những người có mặt ở đây đều gật đầu đồng ý cách nói của Vân Phong Nhã, "bây giờ với lúc trước có gì khác nhau." Mọi người nhìn về người thuộc Trần gia đều là khinh bỉ.
Trận đấu cuối cùng cũng kết thúc, Trần gia thua thảm hại, vì có Các Ngọc Trai Tô đại sư và Chương gia làm chứng Trần gia có uất hận, phẫn nộ đến mấy cũng không dám trắng trợn trở mặt. Cho nên Vân gia thong thả lấy về gia sản của mình từ trong tay Trần gia, hiên ngang rời khỏi sân đấu, khi đi lướt qua Chương gia chủ sẽ dừng lại một lát nói tiếng cáo từ.
Vân Phong Nhã cảm thấy có một ánh mắt chăm chú nhìn mình, nàng theo bản năng nhìn qua, thì thấy một tiểu cô nương hồng y, cùng mình không sai biệt tuổi tác. Vân Phong Nhã thấy tiểu cô nương xinh đẹp cũng nhìn nàng ta nở ra một nụ cười chào hỏi. Sau đó quay đầu cùng Vân gia mọi người trò chuyện, vì thế mà không chú ý đến thiếu nữ kia bởi cái cười vô tình này mà ngây dại.
Nàng không ai khác chính là Chương Băng Nhi, là vị hôn thê trước kia của Vân Phong Nhã. Nàng ta không ngờ người bị nàng khước từ hôn ước sẽ không hề để bụng chuyện xưa mà cười với mình. Nàng lại càng không tưởng người mà mình bỏ lỡ lại tuấn mỹ ưu tú đến như vậy. Nếu như lúc trước nàng chịu đi gặp mặt Vân Phong Nhã một lần, thì hôm nay nàng sẽ không.... Nghĩ đến đây, nàng trong lòng sinh ra cảm giác hối hận cũng đã quá muộn.
Chương Băng Nhi nào biết rằng, nếu lúc trước nàng chịu đi gặp, nhưng là gặp Vân Phong Nhã trước kia thì nàng sẽ không hề có ý nghĩ như hiện tại.
Bây giờ ở Vân gia có bao nhiêu vui vẻ, thì Trần gia là bao nhiêu mù mịt, tang thương. Trần Tôn nhìn nhi tử hôn mê trên giường, bên cạnh truyền tới âm thanh khóc lóc của nữ nhân, khiến cho hắn không kiên nhẫn nhíu mày quát." Khóc, khóc! Ngươi khóc có ích lợi gì? Ngươi khóc Khâm nhi có thể khôi phục lại sao?"
" Phu quân, người nhất định phải báo thù cho Khâm nhi a, nhi tử của ta a. Huhu." Nữ nhân lau nước mắt, lòng đau như cắt, ánh mắt đau lòng nhìn vào nhi tử của mình.
" Hừ, tên tiểu tạp chủng kia, cùng bọn người Vân gia, ta một người cũng không buông tha. Chỉ cần phụ thân thuận lợi Tăng cấp Linh Vương, cũng là ngày Vân gia diệt môn."
Vân Phong Nhã về đến Vân gia lúc sau, thì hạ nhân đến báo Vân lão muốn gặp riêng nàng. Nàng có chút hồ nghi không biết vì sao Vân lão muốn gặp nàng?
Thấy Lão giả, nàng cung kính cúi chào, không phải vì thực lực của ông mà nàng mới đem lòng kính trọng. Nàng tôn trọng ông là vì lòng trung thành với Vân gia bao năm nay, Vân gia không bị Trần gia tiêu trừ, là vì còn có ông trấn giữ." Vân Lão, không biết người muốn gặp con là có chuyện gì?"
Vân lão hài lòng nhìn Vân Phong Nhã nói." Đã mười mấy năm rồi, lão phu không thấy được Vân gia con cháu, có thể kiêu ngạo trên lôi đài, con hôm nay làm rất tốt." Ông trầm ngâm một lát rồi nói tiếp." Nhưng mà có một việc ta phải nói cho con biết, ngày mà lão gia chủ Trần gia xuất quan, có lẽ là ngày Vân gia chúng ta gặp nạn. Lão phu nói với con việc này, là vì lão phu tin tưởng thiên phú của con có thể cứu giúp Vân gia."
" Vân Lão ý của người là gì?"
" Lúc trước bọn họ chỉ muốn thu phục Vân gia chúng ta, nhưng hôm nay con phế đi thiên tài Trần gia của họ. Theo như tác phong xưa nay độc ác của bọn chúng, ắt hẳn sẽ tiêu diệt Vân gia chúng ta. Hai năm trước, lão phu cùng lão gia chủ Trần gia tham gia một trận chiến, không ngờ hắn dùng chiêu gian trá. Tuy ngang tay, nhưng lão phu bị thương kinh mạch, gây cản trở chuyện tăng cấp, chuyện này chỉ có một mình ngoại công con biết rõ. Ta hiện tại chỉ là đại Linh sư đỉnh cấp, nếu lão gia chủ Trần gia thuận lợi Tăng cấp Linh Vương, lão phu sợ là..."
Vân Phong Nhã đôi tay nắm chặt hỏi " Vân lão, theo như ngài nói thì chúng ta còn bao lâu thời gian?"
Lão giả vuốt chòm râu trắng của mình nói." Nếu không có trợ lực bên ngoài có khoảng hai năm thời gian, nhưng nếu như có trợ lực bên ngoài khoảng một năm tả hữu."
Vân Phong Nhã sau khi cáo từ lão giả, thì trời cũng đã sập tối, nàng nhìn ánh trăng trên bầu trời, nắm chặt nắm đấm. Nàng sẽ không để Vân gia xảy ra chuyện gì, hai năm thời gian là đủ rồi. Vân Phong Nhã đang suy nghĩ thì thấy phía xa xa, có mấy bóng đen xẹt qua. Chân mày nàng thoáng nhăn lại, sau đó nhanh chóng đuổi theo phía sau, nàng không ngờ với tốc độ và sự nhại bén sát thủ của mình lại theo không kịp đối phương.
" Chủ nhân ta cảm nhận được phía bắc có cường đại Linh lực dao động." Âm thanh của Phượng Hoàng vang lên bên tai.
Vân Phong Nhã đi theo hướng Phượng Hoàng chỉ dẫn, không bao lâu thì nghe được mùi máu tươi nồng đậm truyền đến. Khi nàng đến đã thấy thi thể ngổn ngang, nằm la liệt trên đất. Nàng biết đây là chuyện chẳng tốt đẹp gì vừa muốn bỏ đi, thì thấy sau tảng đá có một vạt áo màu trắng. Nàng không muốn thêm phiền phức cho mình, muốn rời đi thì Hoàng kịp thời lại lên tiếng.
" Chủ nhân, phía sau tảng đá là bảo vật a?"
Vân Phong Nhã?????
" Chủ nhân, ta cảm nhận được Linh khí rất mạnh từ nơi đó phát ra."
Vân Phong Nhã nghe Hoàng nói chắc nịch như vậy cũng đi qua xem xét. Khi nhìn thấy trước mắt nàng có chút giật mình, vì trước mặt nàng là một cô bé năm sáu tuổi, đã ngất xỉu. Kì lạ nhất là bộ đồ trên người bé con rõ ràng là đồ của người lớn, trên mặt còn có khăn che quá khổ so với khuôn mặt bé nhỏ kia thì không thế nào cân xứng. Nàng tiến lên xem xét, thấy bé gái chẳng qua là hôn mê, nàng ngập ngừng đôi chút rồi rụt rè tháo đi khăn che trên mặt bé gái ra. Nhìn mặt bé gái làm tâm nàng đều mềm đi, nàng chưa từng thấy bé gái nào lại xinh đẹp như vậy. Có lẽ bé gái là bị người bắt cóc, sau khi được người cứu ra, vì để đánh lạc hướng những người khác, cho nên mới đem bé gái giấu ở nơi này.
" Chủ nhân mau nhanh rời khỏi đây. Ma thú ngửi được mùi máu tươi sẽ lập tức kéo đến."
Vân Phong Nhã ẫm bé con xinh đẹp lên, nhanh chân rời khỏi nơi quỷ quái này mà trở về Vân gia. Nàng đi đi về về, nhưng thị vệ trong phủ không một ai phát hiện ra nàng.
Vân Phong Nhã vào phòng, đem bé con xinh đẹp nhẹ nhàng đặt trên giường của mình. Nàng có đan dược, nhưng không dám cho bé ăn, vì bé còn quá nhỏ mà hấp thụ đan dược chữa trị quá cao sẽ không tốt. Vân Phong Nhã thấy quần áo không phù hợp còn bị dơ, nên giúp bé cởi áo quần ra. Động tác trên tay nàng đều rất nhẹ nhàng, vì nàng cũng từng là cô nhi, lúc tuyệt vọng nhất cũng rất muốn có một bàn tay nắm lấy tay nàng, kéo nàng khỏi vũng lầy tăm tối. Ở hiện đại, mỗi tháng nàng đều chu cấp tiền cho cô nhi viện.
Vân Phong Nhã thoát áo bé ra thì thấy một cái cổ ngọc xưa màu trắng, phía trên có khắc hoa văn rất kỳ lạ, cầm nó trong tay có thể cảm nhận rõ ràng Linh khí, từ ngọc bội phát ra. Thì ra bảo bối chính là ngọc bội này, nàng tuy thích bảo bối, nhưng nàng không tham lam thấy người ta sơ hở liền đi hôi của, nàng có nguyên tắc của mình. Đến khi nàng cởi tới quần của bé, thấy quần lót có chút kỳ lạ, nàng hiếu kỳ hỏi Phượng Hoàng.
" Hoàng, tại sao quần lót bé con lại lớn như vậy? Còn muốn lớn hơn cả quần của ta, thật kỳ lạ."
Phượng Hoàng trong không gian, nghe Vân Phong Nhã nói xong, Phượng Hoàng quên cả việc vỗ cánh,té xuống. Trong nháy mắt nó cảm thấy khí thế Vương giả của mình không còn nữa, nó đường đường là thượng cổ Phượng Hoàng, lại đi bàn về quần lót lớn nhỏ của nữ nhân, mà nó là công Phượng a. Tại sao mỗi lần nó muốn giúp chủ nhân đạt được đồ tốt nào đó, đều có cảm giác đưa dê vào miệng cọp vậy. Tử Điện Báo, tới bé con xinh đẹp này cũng vậy, nghĩ đến đây nó tức giận quát lớn.
" Bản Tôn là thượng cổ Phượng Hoàng. Bản tôn là nam nhân.. Không phải, Bản tôn là công Phượng.. là công Phượng không phải là nữ nhân, làm sao biết nữ nhân đồ vật?" Nếu để cho các Linh thú biết được, nó còn mặt mũi nào nữa, nó quay mặt đi, cái mông đưa về hướng Vân Phong Nhã, bộ dáng như biểu đạt rằng " Ta không thèm để ý đến ngươi nữa, ta giận rồi."
Vân Phong Nhã, đầu đầy hắc tuyến, nàng chỉ hỏi chút chuyện cỏn con thôi, nó bày cái tư thế đó cho ai xem. Nàng không thèm để ý đến Phượng Hoàng nữa, nên tập trung xử lý tốt y phục cho đứa nhỏ cái đã. Bởi vì nàng không có đồ của bé gái nên đành lục lọi trong tủ đồ của mình, xem có bộ quần áo khi nhỏ nào phù hợp cho bé mặc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]