Vân Phong Nhã đầu đầy hắc tuyến, bà mẹ này cũng thật là biết dạy con, dạy gì không dạy, chưa gì đã dạy cái này cho bé con. Vân Phong Nhã thở dài thật sự không còn cách nào, muốn nàng làm tiểu tam thì làm tiểu tam đi." Lam Y ngoan, muội muốn kêu gì cũng được, đừng khóc, ăn cơm đi."
Ở góc độ Vân Phong Nhã không nhìn thấy, khoé môi của Bạch Lam Y cong cong, trong mắt đều là giảo hoạt.
Vì hôm nay Vân Phong Nhã muốn đến Các Ngọc Trai để lấy tiền thắng cược, nàng trước khi đi đã căn dặn Bạch Lam Y không được ra khỏi phòng, cũng không được gặp bất cứ ai. Nghĩ đến miếng ngọc bội trên người bé và hắc y nhân điên cuồng đuổi giết, nàng cũng đoán được lai lịch của bé không nhỏ.
Thực lực của nàng hiện tại đã là không tệ, lại không đuổi kịp những hắc y nhân kia, thì đoán biết được chủ nhân của bọn họ không phải là người dễ chọc. Nàng không muốn Vân gia gặp phiền phức khi có người phát hiện bé con ở Vân phủ. Cho nên, chỉ có thể để bé con một mình trong phòng, ngày mai nàng sẽ rời đi Vân gia đi lịch lãm, sẵn tiện đưa bé đi tìm người nhà.
Nàng cũng không hiểu vì sao với tính cách ưa thích sự đơn độc của mình, sẽ không làm chuyện dư thừa này. Thế mà khi nhìn bé, nàng lại có một loại cảm giác quen thuộc, nhưng nàng có thể khẳng định bản thân chưa từng gặp qua bé con này bao giờ.
Trần gia hiện tại mất cả chì lẫn chài, ốc còn không mang nổi mình ốc, bọn họ toàn bộ hy vọng đều đặt trên người Trần gia Tổ tông, có thể đột phá Linh Vương cấp bậc. Vì thế, nàng hiện tại chỉ có hơn một năm thời gian đột phá đến Linh Vương cấp bậc, mới có thể tiêu diệt Trần gia, nếu không hậu quả Vân gia gánh chịu thật sự nguy khốn không lường trước được.
Hiện tại, trước cửa Ngọc Trai Các có một thiếu niên mặc một thân hồng y đeo mặt nạ đang tiêu sái bước vào. Thiếu nữ xinh đẹp mấy ngày trước nhìn thấy thiếu niên là khách quý hôm nào, nên vô cùng nhiệt tình tiến đến tiếp đón.
" Công tử người đã đến." Nữ nhân rất cung kính chào hỏi nàng, sau đó dẫn Vân Phong Nhã đi đến một căn phòng thượng hạng ân cần tiếp đãi. Vân Phong Nhã vừa ngồi xuống thì thấy Tô đại sư vừa vặn đi đến, thị nữ dân trà lên rồi lui xuống, lễ phép đóng kín cửa lại.
Vân Phong Nhã và Tô đại sư cả hai chào hỏi xong ngồi xuống, không chút chần chừ Tô đại sư lấy ra một cái Kim tạp cung kính đưa cho Vân Phong Nhã.
" Công tử, bên trong Kim tạp tổng cộng có 6.000.000 Kim tệ. 1.000.000 Kim tệ là tiền vốn của ngài, tiền cược gấp năm lần là thêm 5.000.000 Kim tệ nữa. Mời công tử kiểm tra."
Tô đại sư rất là cao hứng vì lão cũng theo thiếu niên này mua cược Vân gia thắng. Lão lúc trước dự định đặt cược vào Trần gia, thế mà từ lúc gặp thiếu niên này, lão cũng không hiểu sao đối với thiếu niên rất là tin tưởng. Thiếu niên kia vô căn vô cớ nói Vân gia thắng vào thời điểm đó thật sự quá hoang đường, nhưng do sự tự tin phát ra trên người thiếu niên quá mức mãnh liệt khiến hắn dao động rồi tin tưởng hắn. Cho nên lão không do dự đi mua Vân gia thắng, lão cuối cùng cũng đặt cược đúng rồi.
Mấy ngày nay nhờ có đan dược của thiếu niên này, danh tiếng của Ngọc Trai Các không người nào là không biết. Lão nhìn Vân Phong Nhã không tự giác càng cung kính hơn, mà điều này là do nội tâm hắn vô thức hình thành, ngay cả lão cũng không phát hiện được.
Vân Phong Nhã tiếp nhận Kim tạp dùng ý thức dò xét, bên trong quả thật có 6.000.000 Kim tệ, khoé môi nàng cong cong, xem ra lần này Trần gia xuất ra rất nhiều huyết a.
Vân Phong Nhã về đến Vân phủ lúc sau, định đi thư phòng tìm ngoại công nói chuyện ngày mai bản thân sẽ rời khỏi Vân gia đi lịch lãm. Khi nàng đang lướt qua hoa viên thì thấy phía trước đi đến một người, thì ra là đại trưởng lão. Nàng thoáng chốc ngừng lại, nàng suy tính sẽ cùng hắn gật đầu xem như chào hỏi rồi nhấc chân rời đi. Nàng với hắn tính ra không thân, nếu chủ động cùng hắn dây dưa thì quả là chuyện lạ trên đời.
Nàng có phần bất ngờ trước hành động bộc phát này của đại trưởng lão, vì trong trí nhớ của nàng từ trước đến nay đại trưởng lão chưa từng chấp tay thi lễ với nàng, còn thân thiết hô danh hào của nàng như vậy. Vân Phong Nhã chợt hiểu ra vì sao đại trưởng lão lại cung kính với mình như vậy, có lẽ là do mình đã giúp đại trưởng lão phế đi Trần Khâm báo thù cho tôn tử lão.
" Đại trưởng lão." Nàng cũng chấp tay chào lại, sau đó muốn đi về phía trước thì nghe thanh âm có phần khẩn trương, kích động đại trưởng lão từ phía sau truyền đến.
" Đa tạ."
Nàng đứng lại, nghiêm túc nhìn đại trưởng lão nói. " Chỉ cần là người trung thành với Vân gia, Vân Phong Nhã ta sẽ không buông tha cho bất cứ kẻ nào làm hại đến người của Vân gia. Cho nên, lời cảm tạ kia của ngài hãy biểu đạt bằng hành động, cùng Vân gia đồng sinh đồng tử là tốt rồi."
Đại trưởng lão trong thời khắc này không khỏi chấn kinh trước khí thế của Vân Phong Nhã, khí thế này không thua gì lão gia chủ trước đây. ( là phụ thân của Vân Chiến chính là ngoại tổ phụ của Vân Phong Nhã.) Khí thế này còn hơn cả gia chủ Vân Chiến, đây là thiếu niên mười ba tuổi sao?
Nàng quay đầu đi và nói." Bảo tôn tử của đại trưởng lão nhẫn nại chờ ta hai năm, ta sẽ cho hắn một nhân sinh mới."
Đại trưởng lão ngẩn ngơ trước câu nói của nàng, nhưng không hiểu sao lão lại tin tưởng lời nói của Vân Phong Nhã. Sẽ cho tôn tử ông một nhân sinh mới sao? Đôi tay lão nắm chặt lại âm thầm ghi khắc trong lòng, không cần biết về sau Vân Phong Nhã có làm được như lời vừa nói ra hay không, nhưng lão sẽ dùng tánh mạng này bảo vệ Vân gia. Trong đôi mắt ông là sự kiên định chưa từng có nhìn theo bóng dáng thiếu niên trước mắt.
Trong thư phòng.
" Nhã nhi con đã nói như vậy, ngoại công cũng không ngăn cản con ra ngoài lịch lãm. Tuy thực lực của con không kém, nhưng bên ngoài cường giả rất nhiều, con nhất định phải cẩn thận biết không?" Trong lòng ông là dù không nỡ, nhưng ông biết muốn trở thành một cường giả, chỉ có thể không ngừng lịch lãm, không ngừng tu luyện, mới có thể vững chắc tồn tại.
" Ngoại công người yên tâm, con nhất định sẽ bình an trở về." Vân Phong Nhã từ nhẫn trữ vật lấy ra rất nhiều bình dược, vì không để cho ngoại công phát hiện vòng tay không gian, cho nên trước lúc gặp ngoại công nàng đã bỏ vào nhẫn trữ vật.
" Đây là??"Vân Chiến hoài nghi nhìn Vân Phong Nhã, ông không hề ngờ đến đây sẽ là đan dược.
" Ngoại công đây là nhị phẩm đan dược, Hồi Khí Đan và Chữa Thương Đan, ngoại công hãy giữ lấy." Vân Phong Nhã thản nhiên nói.
Vân Chiến cứ nghĩ là mình nghe lầm khẩn trương hỏi lại." Nhã nhi con vừa nói đây là cái gì?"
" Đây là nhị phẩm đan dược, hồi khí đan và chữa thương đan."
Vân Chiến đôi mắt mở thật lớn nhìn Vân Phong Nhã, ông không thể nào tin được những bình dược trước mặt ông đều là nhị phẩm đan dược. Tất cả có tới hai mươi lăm bình a, một lúc sau ông mới hoàn hồn lại, tay run run cầm lên một bình dược hỏi.
" Nhã nhi con đừng nói với ngoại công, những đan dược này đều do con....con luyện nha?" Ông hỏi gấp đến nói lắp, chờ mong câu trả lời của Vân Phong Nhã.
Vân Phong Nhã khẽ gật đầu nói." Đúng là do Nhã nhi luyện thành."
Vân Phong Nhã từ thư phòng bước ra thì trời cũng đã tối, trên môi không che giấu được ý cười nhớ đến bộ dạng ngoại công khi biết mình là luyện đan sư, còn kích động ôm những bình dược vào lòng, giống như tiểu hài tử sợ người ta cướp đi kẹo vậy.
Vân Phong Nhã vừa đi vừa hồi tưởng chuyện vừa rồi thì thấy một thiếu nữ đang đứng dưới ánh trăng hướng mình nở một nụ cười thật tươi, không ai khác chính là Vân Mộng Cầm. Vân Phong Nhã thật lòng cười lại với nàng, còn cao hứng trêu chọc vị biểu tỷ này.
" wao..ta cứ nghĩ là tiên nữ từ đâu đến, thì ra là biểu tỷ đáng yêu nha."
Vân Mộng Cầm mặt nhỏ dần ửng đỏ lại ra vẻ ghét bỏ mắng lại nàng."Phong Nhã hiện tại uy phong rồi, ngay cả biểu tỷ ngươi cũng dám trêu chọc." Nói xong nàng ấy như lúc trước muốn sờ đầu nàng. Nàng tất nhiên không chịu lắc mình tránh thoát, làm tư thế mà nàng cảm thấy soái nhất cười nói.
" Biểu tỷ, ta không còn là con nít nữa. Biểu tỷ cứ sờ đầu ta, ta sẽ không cao lên nỗi, về sau làm sao cưới được thê tử chứ."
Vân Mộng Cầm sửng sốt trước câu nói của Vân Phong Nhã, sau này Nhã nhi sẽ cưới thê tử sao. Không hiểu sao nghĩ đến sau này Nhã nhi sẽ cưới nữ nhân nào đó làm thê tử, tim nàng có chút khó chịu chứ. Có điều nàng cố gắng phớt lờ, làm lơ phản ứng kia, tươi cười nói.
" Phong Nhã, ngươi mới bao nhiêu tuổi mà muốn cưới thê tử rồi? Thật không biết xấu hổ mà." Nàng cười trêu chọc, nhưng chợt nhớ đến cái gì, nàng thu nụ cười, nhìn Vân Phong Nhã trong mắt có chút tình cảm khác thường mà cả bản thân nàng cũng không biết.
"Phong Nhã, có phải đệ muốn ra ngoài lịch lãm không?"
Vân Phong Nhã cũng thu hồi nụ cười nhìn nàng. " Ừm.." Vân Phong Nhã nhìn về hướng từ đường Vân gia nói." Giờ là lúc đệ phải đi xa rèn luyện, chỉ có trải qua nguy hiểm mới có thể làm cho bản thân trưởng thành nhanh hơn. Nếu đệ luôn luôn ở lại nơi này nói không chừng, ngay cả Vân gia đệ cũng không bảo vệ được. Chỉ đến khi đệ trở nên càng cường đại, mới có thể giúp Vân gia về sau không còn bị người ta ức hiếp nữa."
" Tỷ biết." Vân Mộng Cầm hơi cười, nhìn thiếu niên trên mặt chưa rút đi hết nét trẻ con lại vô cùng chững chạc. Trong mắt nàng hiện lên ý niệm không mong muốn để người ta đi, nhưng bị nàng che giấu rất tốt nói." Phong Nhã nếu đệ đã quyết định rời đi tỷ sẽ không ngăn cản. Tuy nhiên, đệ phải hứa với tỷ, bình an trở về biết không, còn có.... đệ phải nhớ đệ vĩnh viễn là người thân của tỷ. Nơi này mãi mãi là nhà của đệ."
" Đệ hứa với tỷ, sẽ bình an trở lại." Vân Phong Nhã ôn nhu cười, bước đến ôm nàng vào lòng nói." Tỷ cũng phải bảo trọng."Vân Phong Nhã rất nhanh buông ra, đây là cái ôm cáo biệt của người thân, nàng không biết nói gì thêm chỉ có thể làm như vậy để cáo biệt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]