Chương trước
Chương sau
Nạp Lan Linh Khê từ nhỏ là thiên chi kiêu nữ, gia gia nàng là gia chủ Nạp Lan gia, phụ thân nàng là thiếu chủ nạp Lan gia, cho nên từ nhỏ chưa từng chịu như vậy ủy khuất và nhục nhã, nàng trong mắt động lại nước mắt nhìn về Mộ Dung Kỳ, nàng muốn hắn ra mặt giúp nàng.

Mộ Dung Kỳ thấy Nạp Lan Linh Khê như vậy ủy khuất, hắn rất đau lòng, cũng rất muốn vì nàng đứng ra trách cứ đối phương, nhưng cả Các Ngọc Trai cũng nể đối phương ba phần, như vậy lai lịch của đối phương cũng không nhỏ, hắn lại chỉ là một hoàng tử, nếu không mai chọc đến người không nên chọc, phụ Hoàng của hắn lại không phải chỉ có một mình hắn là nhi tử, hắn không muốn vì nhất thời, mà đi đắc tội đối phương, cho nên hắn chỉ có thể an ủi nàng, hắn ôn nhu nhìn Nạp Lan Linh Khê nói.

" Chỉ là một cây Bách Diệp Thảo mà thôi, Khê nhi yên tâm, ta sẽ cho người tìm đến tặng cho nàng."

Nạp Lan Linh Khê thấy Mộ Dung Kỳ như vậy ôn nhu chăm sóc, nhìn khuôn mặt tuấn tú kia, hai má nàng ta cũng ửng đỏ lên, nàng làm ra một bộ thẹn thùng bộ dáng nói.

" Đa tạ điện hạ." Nhưng khi đôi mắt rũ xuống không ai nhìn thấy, trong mắt nàng ta đều là bất mãn.

Đấu giá hội lại tiếp tục bắt đầu, còn Bắc Cung Nhiên lúc này cũng đã đứng trước cửa phòng số ba lầu ba, khi cánh cửa được mở ra, nàng bước vào bên trong thì cửa liền đống lại, nàng cảnh giác đi lên phía trước vài bước, thì thấy một nam nhân, không phải, là một thiếu niên, một thân hắc y võ phục đeo mặt nạ mạng đà la trắng, dáng người thoan gầy, có thể đoán được hắn chỉ mười lăm mười sáu tuổi bộ dáng, đang lười biến dựa vào ghế dựa, khoé môi cong cong, đôi mắt như có ý cười nhìn nàng, nàng mài đẹp nhíu lại hồ nghi tại sao trong mắt của hắn có ý cười, đây là có ý tứ gì? Nhưng nàng lại có cảm giác trong đôi mắt kia không có ác ý với nàng, tâm nàng cũng thả lỏng một chút.

Vân Phong Nhã thấy nàng như vậy phòng bị, có chút buồn cười, bây giờ Vân Phong Nhã có thể khẩn định nàng chính là Cung Nhiên, vì lúc trước nàng có thượng khí che giấu giới tính, cho nên nhìn trước sau bằng phẳng, bây giờ không sử dụng che giấu giới tính, dáng người thướt tha, có lồi có lõm, là cực phẩm nha.

Bắc Cung Nhiên cảm giác được ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới của đối phương, tâm vừa thả lỏng một chút, bây giờ lại càng cảnh giác lên, đôi mắt càng trở nên lạnh lẽo.

" Không biết các hạ muốn cùng ta nói Bách Diệp Thảo sự là có ý tứ gì?" Nàng lạnh lùng hỏi.

Vân Phong Nhã đứng lên, rất là tao nhã lôi ra cái ghế dựa đối diện, nàng cười nói.

" Nàng ngồi xuống trước, chúng ta từ từ nói chuyện."

Giọng nói rất là ôn nhu, nhưng làm Bắc Cung Nhiên càng thêm phòng bị lên, bọn họ lại không quen biết, hắn như vậy ân cần, nhất định là có ý đồ, chẳng lẽ hắn biết thân phận và Hồn Tinh Thần thể của nàng.



Vân Phong Nhã chỉ cần đeo mặt nạ lên, thì nàng sẽ đè ép giọng nói, càng làm cho giọng nói ma mị lên, cho nên Cung Nhiên không nhận ra bản thân tới, mới như vậy phòng bị mình, nàng cũng không thấy có cái gì không đúng, vẫn như vậy ôn nhu mà nhìn Bắc Cung Nhiên, ngữ khí vừa ôn nhu vừa chiêu đùa nói.

" Nàng nói không sai, nhưng ta có một cái tật xấu, thích ngồi nói vấn đề, không thích đứng nói chuyện." Môi đỏ cong cong.

Bắc Cung Nhiên không có cách nào, cũng đi đến ghế ngồi xuống, nàng thấy hắn cũng ngồi vào ghế đối diện liền nói.

" Các hạ cũng biết ta đây là cần gấp Bách Diệp Thảo, không biết các hạ có thể nhường nó lại không?"

" Có thể." Thanh âm tà mị, lại ôn nhu.

Bắc Cung Nhiên ngẩn ra, nàng không ngờ hắn lại như vậy sản khoái liền đồng ý rồi, nàng còn đang suy nghĩ nên dùng cái gì có thể làm hắn tâm động đồ vật, nhưng nàng còn chưa nghĩ ra thì hắn không hề suy nghĩ liền đồng ý rồi.

" Các hạ nói thật sự?" Nàng không hề cao hứng, vì nàng biết trên đời này không có ăn không trả tiền lời nói, nàng hồ nghi mà hỏi.

" Ta kêu Nguyệt." Đây chính là tên lúc nàng còn ở hiện đại, Hoàng Như Nguyệt.

Bắc Cung Nhiên lại ngẩn ra, người này đến cùng là muốn cái gì a, tại sao thường không như lẽ thường mà nói chuyện đâu.

" Các hạ.."

"Kêu Nguyệt." Vân Phong Nhã một bộ lười biến dựa vào ghế, ý tứ ngươi không kêu tên ta, ta sẽ không nói chuyện ý tứ.

Bắc Cung Nhiên hít xâu một hơi để bản thân không tức giận, nói.

"Nguyệt.." nàng không biết tại sao lại như vậy biệt nữu đâu.

" Có ta." Cười tủm tỉm.

Bắc Cung Nhiên không hiểu sao, lại cảm thấy người này rất là vô lại đâu, nàng vẫn như cũ lãnh đạm nói.

" Các... Nguyệt ngươi nói đều kiện đi, ta thật sự rất cần gấp Bách Diệp Thảo."

Vân Phong Nhã ngón tay thoan dày ngỏ nhẹ lên tay ghế dựa, ánh mắt lượng lượng nhìn Bắc Cung Nhiên nói.

"Nếu ta nói ta muốn thấy gương mặt thật của nàng thì sao?"



Bắc Cung Nhiên có chút kinh ngạc nhìn Vân Phong Nhã, đôi mắt lúc này lạnh như hàn băng, hỏi." Ngươi đây là có ý tứ gì?"

Vân Phong Nhã không hề sợ hãi còn nở ra một nụ cười tà mị nói." Ý của ta là, nếu nàng cho ta thấy chân thật dung nhan của nàng, Bách Diệp Thảo sẽ thuộc về nàng."

" Ngươi đến cùng là người nào?" Nàng hơi thở cũng bắt đầu lạnh lẽo lên.

Vân Phong Nhã tay vuốt cằm, dựa lưng vào ghế dựa nói." Nàng thật sự muốn biết ta là ai sao?" Vân Phong Nhã lúc này lại không còn tư thế lười biến nữa, nhìn Bắc Cung Nhiên nghiêm túc nói." Nhưng ta có cái quy củ, nếu ta cho nàng thấy khuôn mặt thật của ta, thì nàng phải đối với ta chịu trách nhiệm thế nào?"

" Ta không muốn xem nữa." Bắc Cung Nhiên lập tức cự tuyệt nói.

" Vậy, ta có thể xem nàng đi?" Vân Phong Nhã không giận, ngược lại tà tứ cười.

Bắc Cung Nhiên chăm chú nhìn Vân Phong Nhã mấy giây, sau đó nàng hai tay từ từ tháo xuống mặt nạ da người, khuôn mặt thiếu nữ khuynh quốc từ từ hiện ra trước mặt Vân Phong Nhã, mắt ngọc mày ngày, mũi cao nhỏ, môi đỏ như ba tháng mùa xuân anh đào, cái càm xinh xắn, da như ngân chi.

Vân Phong Nhã nhìn đến ngơ ngẩn, nàng biết Cung Nhiên là một mỹ nhân, nhưng khi thấy được diện mạo khuynh quốc của nàng ấy, cũng kiềm lòng không đậu nuốt một ngụm nước miếng, lại cảm thấy có chút khát nước, rót đầy một ly rồi thô lỗ uống lên, lúc này mới cảm thấy cổ họng đở một chút.

Bên trong không gian ba con ma thú nhìn chủ nhân của mình như vậy không có tiền đồ, đều lắc đầu một bộ chủ nhân ngươi không được ý tứ.

" Ta có thể lấy đi Bách Diệp Thảo có phải không?" Nàng nhìn trên bàn Bách Diệp Thảo hỏi.

" Có... có thể." Vả vờ ho khan vài tiếng nói tiếp." Khoan đã, cái kia..."

" Ngươi còn muốn cái gì." Bắc Cung Nhiên lúc này có chút tức giận rồi, người này đến cùng là muốn cái gì?

" Không phải, ý ta là bên ngoài có rất nhiều người chú ý đến nàng đâu." Thấy ánh mắt nghi hoặc của nàng liền nói tiếp." Nàng như vậy hào phóng đem thượng khí ra đổi Bách Diệp Thảo, bọn họ sẽ nghĩ trên người nàng còn có rất nhiều thứ tốt, cho nên những người đó nhất định sẽ theo dõi nàng, nếu như nàng tin được ta, ta sẽ cho người đưa nàng an toàn rời khỏi đây."

Bắc Cung Nhiên còn nghĩ hắn muốn đổi ý, nên tức giận, nhưng không ngờ hắn là vì sợ nàng gặp nguy hiểm, cảm thấy bản thân mình có chút quá đáng, nhưng tại sao hắn lại muốn giúp nàng cơ chứ, nàng không tự chủ được hỏi.

" Tại sao ngươi lại muốn giúp ta, chúng ta không quen đi?"

" Về sau nàng sẽ biết." Vân Phong Nhã cười ngọt ngào nói.

Bắc Cung Nhiên không nói gì, đi đến đem Bách Diệp Thảo thu vào chữ vật, nàng đi được mấy bước, quai đầu lại nhìn Vân Phong Nhã nói.

" Đa tạ, ta nợ ngươi một ân tình." Nói xong nàng theo chỉ dẫn của thuộc hạ Vân Phong Nhã đi rồi, nhưng nàng không nhìn thấy ánh mắt lượng lượng và nụ cười tà mị của Vân Phong Nhã.



" Ta sẽ làm cho nàng nợ ta càng nhiều, nhiều đến mức về sau nàng chỉ có thể lấy thân báo đáp." Nụ cười tà mị đến cực điểm.

Bắc Cung Nhiên vừa ra khỏi cửa phòng, thì cảm giác được cả người đều lạnh, nàng nhíu mày không hiểu vì sao.

Mà bên trong vòng tay,ba con Linh thú nghe được chủ nhân mình lời nói, đôi mắt đều mở thật to, thì ra chủ nhân của bọn họ chỉ thích mỹ nhân lấy thân báo đáp nha.

An quản sự khi bước vào thì thấy nụ cười tà tứ của chủ tử, cả người đều run lên, vì hắn chú ý đến, chỉ cần chủ tử muốn tính kế người nào đó thì sẽ cười tà mị, càng tà mị càng đáng sợ, xem ra người này chạy không thoát lòng bàn tay của chủ tử rồi, thật là tội nghiệp nha.

" Bẩm chủ tử, Thiên Phú Đan đã bắt đầu đấu giá." Hắn cung kính nói.

Vân Phong Nhã lại trở về tư thế lười biến của mình, ngồi vào ghế dựa, An quản sự hiểu ý, đem linh lực quán chú vào truyền ảnh thạnh, nó bắt đầu sáng lên hiện ra đấu giá đài tình huống.

Lúc này phía dưới bất đầu xôn xao lên, bọn họ nhìn trên khai thị nữ cầm, trên đó có sáu bình đan dược, bọn họ biết đây là vật phẩm quan trọng nhất trong buổi đấu giá hội này, đó chính là Thiên Phú Đan, bọn họ còn nghe nói ăn nó Thượng cấp phía dưới đều có thể tăng lên một bật đâu, bọn họ khi nghe nói còn chê cười đâu, vì bọn họ chưa từng nghe nói qua có như vậy Đan Dược a, nhưng khi nghe nói là Các Ngọc Trai đã xác định qua, bọn họ lúc này không muốn tin cũng không được a, vì muốn tận mắt nhìn thấy, bọn họ phải hoa rất nhiều Kim tệ để có thể mua được vé vào Các Ngọc Trai.

" Vật phẩm cuối cùng của ngày hôm nay là Thiên Phú Đan, có thể làm cho dưới thiên phú Thượng cấp có thể tăng lên một cấp bậc đan dược." Nàng ta ngừng lại nhìn những người này biểu tình, nàng rất hài lòng.

" Chúng ta chưa từng nghe nói qua, làm sao có thể tin được Thiên Phú Đan là thật sự?" Có người đứng lên hỏi.

Nữ nhân chủ sự quyến rũ cười nói.

" Các vị chưa từng nghe nói qua Thiên Phú Đan là đương nhiên, vì nó chỉ xuất hiện ở một vạn năm trước, trong sách cổ có nói qua, một vạn năm trước Thiên Phú Đan từng xuất hiện trên đại lục này, nhưng vì sao lại không còn xuất hiện nữa, thì không ai biết cả."

" Chủ sự cũng đã nói, là một vạn năm trước, như vậy chúng ta làm sao có thể tin được, chẳng lẽ Các Ngọc Trai lấy ra một loại Đan Dược nào đó mà chúng ta không biết rồi nói nó là Thiên Phú Đan?" Một trung niên nam nhân đứng lên hùng hổ mà chất vấn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.