Mấy người Chương Băng Nhi, và những tên cướp bóc này lúc này mới hoàn hồn lại, chuyện xảy ra quá nhanh, có thể nói chỉ trong vòng vài giây, vì tốc độ của Vân Phong Nhã nhanh đến kinh người, bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì người dẩn đầu của bọn họ đã bị chặt đứt một cách tay, bọn họ cho hắn dẩn đầu là vì trong 24 người bọn họ người này là thực lực mạnh nhất, cũng là hung tàn nhất người.
Nhưng khi bọn họ nhìn đến thiếu niên tuấn mỹ đứng trong gió có chút lười biến lúc nãy, bây giờ tay cầm trường kiếm, khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con, nhưng đôi mắt đen sâu không đáy kia và trên người sát khí, làm những người này xem nhẹ đi nét trẻ con đó, người dẫn đầu bọn họ hung tàn hai sát khí chỉ làm bọn họ có chút kiên kị mà thôi, nhưng thiếu niên này trên người hơi thở và sát khí làm bọn họ tận sâu bên trong linh hồn sợ hãi, bọn họ không thể tự chủ được lui về sau một bước.
Vân Phong Nhã thu hồi trường kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua bọn họ một vòng, môi đỏ nở ra một nụ cười khác máu, thanh âm dể nghe lười biến nhưng làm đám người cướp bóc lạnh cả sống lưng.
" Các ngươi có biết những người thường chết thảm là từ đâu mà ra không? Vân Phong Nhã ngừng lại nhìn những người này trong mắt tò mò nói tiếp." Là do từ miệng mà ra, bổn thiếu gia vốn cho rằng các ngươi chỉ là muốn cướp bóc, cho nên dự tính sẽ cho các ngươi một bài học là đủ rồi, nhưng nếu các ngươi đã dẩm đến mấu chốt của bổn thiếu gia, thì chỉ trách cái miệng dơ bẩn của mình, nếu có cơ hội đầu thai, thì nhớ rõ cái gì nên nói, cái gì không nên nói."
Dứt lời, Vân Phong Nhã trên tay hình thành sao năm cánh, trước mặt Vân Phong Nhã xuất hiện một quyển chụp màu trắng lẩn bên trong màu bạc đang phát sáng.
" Tiểu Lôi, tiểu Hắc, Kim Bằng ra đến."
Tiếng nói vừa dứt từ bên trong quyển chụp ba luồn tia sáng khác màu từ bên trong bay ra, bên ngoài vòng vây hai đầu xuất hiện một con Bạch Hổ và một con Tử Điện Báo, còn phía trên đỉnh đầu của bọn họ là một con Kim sắc đại Bàng, có thể nói bọn họ hiện tại bị ba con Linh thú bao vây lên, còn đang thống khổ khóc la tên dẩn đầu nhìn thấy một màn trước mắt cũng quên cả khóc la, nói chi những người còn lại.
" Triệu... triệu hoán thú, Cửu... cửu thiếu gia cứ nhiên là... là tam hệ Triệu Hồi Sư." Vân Cẩn lấp bấp kêu lên.
"A, toàn... toàn bộ đều là thánh thú a." Chương Tú kinh hô lên.
Những người còn lại đôi mắt trừng thật lớn, bọn họ không cách nào tin được như vậy đánh sâu vào. Phía trước ở Nguyệt Vân Thành bọn họ đều xem qua trận chiến của Vân gia cùng Trần gia trên lôi đài, bọn họ cũng đã công nhận cửu thiếu gia là thiên tài rồi.
Nhưng khi cửu thiếu gia ở Hồng Diệp Trấn cứu bọn họ cùng đại Linh Sư tam cấp vượt cấp chiến đấu, còn thành công đem đối phương chém giết, lúc đó trong lòng bọn họ cửu thiếu gia không phải là thiên tài nữa, mà là quỷ tài.
Nhưng bây giờ cửu thiếu gia lại là Triệu Hồi Sư tam thuộc tính, lại có ba con Thánh thú khế ước, bọn họ lúc này đã kích thật sự quá lớn rồi, đây nào còn gọi là quỷ tài nữa, là biến thái thì có.
Còn Chương Băng Nhi thì trong lòng khiếp sợ không thôi, vì theo nàng tính ra, Vân Phong Nhã không phải là tam hệ hoặc là tứ hệ thuộc tính, mà là ngũ hệ thuộc tính, như vậy đại biểu Vân Phong Nhã có thể khế ước năm con Linh thú, mà hiện tại Triệu Hoán Thư của hắn cũng sắp tăng cấp thành Bạc phẩm Triệu Hoán Thư, là có thể khế ước tổng cộng mười con Linh thú, nghĩ đến đây trong lòng nàng chấn động không thôi, nhưng nàng vẫn cố gắng bình tĩnh, nàng cũng không muốn đem chuyện này nói ra, khi chưa có sự đồng ý của Vân Phong Nhã, chỉ có thể để mấy người họ từ từ phát hiện đi.
Chương Băng Nhi nếu như biết được Vân Phong Nhã không chỉ là năm hệ thuộc tính, mà là sáu thuộc tính, thì không biết cả kinh như thế nào.
Chương Băng Nhi nghĩ đến đây trong lòng cũng bình tĩnh xuống dưới, nàng biết hiện tại Vân Phong Nhã đã đem nàng trở thành bạn bè, nói chuyện cũng không như lúc trước như vậy xa cách, mặt dù trong đó có một bộ phận là nàng đã kéo Vân Mộng Cầm một tay, khi khế ước thú của Chu Thường xém chút nữa là thương đến Vân Mộng Cầm, cho dù là biết, nhưng nàng vẫn rất vui vẻ, Chương Băng Nhi nhìn thiếu niên dáng người đỉnh bạc phía trước, tâm bùm bùm mà nhảy.
Còn đoàn người cướp bóc thì sắc mặt trắng bệch, nhưng vì đeo mặt nạ, nên nhìn không đến mà thôi, nhưng đôi chân có chút run rẩy cũng đã bán đứng bọn họ rồi, bọn họ tự tụ thành một nhóm để tìm sự an toàn cho nhau, không một người thèm đếm xỉa gì đến tên dẩn đầu, bọn họ trong đầu mỗi người đều tính kế bản thân như thế nào có thể chạy thoát, còn đâu tinh lực đi quan tâm một cái phế vật, có người nhìn đồng bọn bên cạnh, trong mắt lập lòe lên.
Vân Phong Nhã nhìn những người này trong mắt sợ hãi, còn kèm theo một tia tính kế người bên cạnh, khoé môi tà mị công lên, nhưng đôi mắt thì chỉ có lạnh lẽo, thanh âm lại trở lại lười biến như trước.
" Tiểu Lôi, tiểu Hắc, Kim Bằng, các ngươi không phải nói rất buồn sao? Hiện tại các ngươi tùy ý mà chơi, nhưng nhớ rõ đừng để người phát hiện là được."
Vân Phong Nhã thu hồi Triệu Hồi thư, nhìn mấy người Chương Băng Nhi, thấy trên mặt bọn họ ngốc ngốc biểu tình, cũng không nhịn được khoé môi cong lên, như không có chuyện gì nói.
" Chúng ta đi thôi."
Chương Băng Nhi thấy mấy người họ, ngật đầu như khúc gỗ, cũng nhịn không được cười khẽ.
Vân Phong Nhã đám người vừa đi không được bao xa, thì nghe được phía sau truyền đến hét thảm không ngừng thanh âm, mấy người Vân Cẩn và Chương Tú nghe đến cả da đầu đều tê dại, nhưng trong mắt nhìn Vân Phong Nhã, vừa sợ vừa sùng bái.
" Phong Nhã, nhiều người chết như vậy, nếu học viện tri cứu thì làm sao?" Chương Băng Nhi có chút lo lắng hỏi.
" Học viện muốn tri cứu thì để bọn họ tri cứu, chúng ta lại không có đích thân giết bọn họ không phải sao? Ai bảo bọn họ sui xẻo bị Linh thú giết chết đâu." Vân Phong Nhã một bộ không liên quan đến mình bộ dáng nói.
Đám người Chương Tú nghe xong lúc sau, khoé miệng rật rật, trên đầu giống như có mấy con quạ đen bay qua, bọn họ trong lòng đều nói, cửu thiếu gia ngày thật sự không có đích thân giết những người đó, nhưng ngày cho khế ước thú của mình giết a, nhìn ngày như vậy vô tội nói ra, cũng quá vô sỉ đi, ai, về sau đắc tội ai cũng đừng đắc tội cửu thiếu gia a, nếu không bản thân chết như thế nào cũng không biết.
Một lác sau khi mấy người Chương Băng Nhi trước mặt xuất hiện hai con mèo và một con kim sắc đại bàng thu nhỏ, rất là đáng yêu đang tranh công trước mặt cửu thiếu gia, nhưng lời nói của chủ tới họ thì cũng quá kinh khủng đi.
"Hi hi, chủ nhân, nhân gia giết được tám người đấy, lại là tóc độ nhanh nhất, cho nên chủ nhân, có thể để nhân gia bên ngoài chơi chơi mấy ngày có được không." Bạch Hổ lấy lòng nói.
" Chủ nhân, chúng ta cũng rất nhanh, nhưng cũng tại cái tên bị chủ nhân chặt đứt tay, hắn vì hoảng sợ quá cứ như vậy chết rồi, cho nên hai chúng ta mới thua a." Kim Bằng có chút ủy khuất nói.
Tiểu lôi ngật đầu đồng ý với lời nói của Kim Bằng.
Vân Phong Nhã đầu đầy hắc tuyến, nhìn ba con Linh thú trước mặt khoe khoan, kể lễ, ai giết nhiều giết ít.
" Nói như vậy, hai ngươi ai đứng hàng thứ hai." Vân Phong Nhã không thèm để ý hỏi.
" Nhân gia."tiểu Lôi và Kim Bằng cả hai cùng thốt lên.
Vân Cẩn nhịn không được liền hỏi.
" Thánh thú đại nhân, không phải trong hai vị, có một vị là giết bảy người, còn lại là giết tám người sau, thì làm sao cả hai đều là đứng thứ hai đâu?"Vân Cẩn nhịn không được sự hiếu kỳ hỏi.
"Ngươi ngu à, chúng ta tất nhiên cùng giết a, cho nên chúng ta đều đứng hàng thứ hai a." Kim Bằng kêu ngạo nói.
Đám người Chương Tú và Vân Cẩn nuốt một ngụm nước miếng, bọn họ lúc này chỉ nhớ đến câu, người một nhà sẽ tiến một nhà môn, chủ nhân hai linh thú đều cùng một loại khủng bố a.
Vân Phong Nhã đám người cũng nhiều lần bị người cướp bóc, ai bảo đoàn người của bọn họ như vậy ít người đâu, cho nên rất nhiều nhóm người đánh lên chủ ý, nhưng cuối cùng lại bị Vân Phong Nhã đám người đánh cướp lại, trộm gà không được còn mất nắm ngạo là ý tứ này đi, chuyện đánh cướp này cho đến ngày thứ tư thì việc đánh cướp mới ngừng lại, vì lúc này mọi người chỉ biết nhanh chóng lên đường, họ cũng bất đầu triệu hồi ra khế ước thú như vậy cơ hội sẽ càng cao hơn, bình thường thì có cánh Linh thú sẽ chiếm ưu thế hơn, nhưng nơi khảo hạch này lại có cấm chế, Linh thú có cánh không cách nào bay cao hơn 20 cm cho nên trở thành trướng ngại của Linh thú có cánh, vì bên trong rừng có rất nhiều cây cổ thụ.
Vân Phong Nhã cũng Triệu Hoán ra Bạch Hổ và Tử Điện Báo, ngày mai mặt trời mọc phía trước phải đến địa điểm mới được. Vân Phong Nhã nhìn ba người Chương gia nói.
" Chương Tú, ba người các ngươi cởi tiểu Lôi, còn bốn người chúng ta sẽ cởi tiểu Hắc."
Chương Tú cùng hai người anh em của mình nuốt một ngụm nước miếng, từ từ đi đến Bạch Hổ bên cạnh, Bạch Hổ đôi mắt trở nên hung át nhìn ba người Chương Tú, làm ba người họ chân đều muốn nhũng ra.
" Cửu... cửu thiếu gia, có thể... có thể đổi Linh thú không a? Chúng ta có thể cởi tiểu Hắc sao? Chương Tú tay chỉ về phía Tử Điện Báo, đôi mắt cầu xin nhìn Vân Phong Nhã.
Vân Phong Nhã lúc này mới hiểu được Chương Tú đám người hiểu nhầm, tiểu Hắc chính là Tử Điện Báo, vả vờ ho khan vài tiếng cho bớt xấu hổ, tay vuốt cái mũi nói.
".... thật ra Bạch Hổ, chính là tiểu Hắc, tiểu Lôi chính là Tử Điện Báo, cho nên các ngươi không cần đổi." Vân Phong Nhã có chút ngại ngùng nói.
" Hả..... "đám người...
Năm người Chương Tú và Vân Cẩn vài người, đôi mắt trừng thật lớn, bọn họ nhìn Bạch Hổ đại nhân mà đánh giá, bọn họ thật sự không tìm ra trên bộ long trắng tinh của Bạch Hổ đại nhân có chỗ nào là đen a, tại sao lại kêu tiểu Hắc đâu.
Chương Băng Nhi nhìn Vân Phong Nhã và năm người còn lại bộ dáng, nhịn không được bật cười lên, nàng cũng không ngờ Vân Phong Nhã lại có một mặt đáng yêu như vậy.
Bạch Hổ lần này thật sự khóc không ra nước mắt, nó biết sớm muộn gì cũng có một ngày như vậy mà, nó cũng không muốn như vậy a, ai bảo lúc trước nó đắc tội Phượng Hoàng đại nhân làm chi, bây giờ nghe tên của nó, người khác cứ tưởng là chó con đi.
Vân Phong Nhã cùng Chương Băng Nhi và hai người Vân gia, cởi trên Bạch Hổ lấy nhanh tốc độ đi về phía trước, nhưng lúc này Hoàng trong tu luyện tỉnh lại, nó hưng phấn kêu lên.
" Chủ nhân, ta cảm nhận được một luồn lực lượng quen thuộc, thuộc về chủ nhân người, chủ nhân bây giờ ta không có thời gian cùng chủ nhân nói rõ, chủ nhân người nhanh lên đi, ta có cảm giác nó sẽ rất là có ít với chủ nhân đấy."
Vân Phong Nhã nghe Hoàng như vậy khích động thanh âm, nàng bảo Bạch Hổ ngừng lại lúc sau rồi nhảy xuống dưới, trước sự ngạc nhiên và hồ nghi của mọi người.
" Băng Nhi ta còn có chuyện phải làm, tiểu Hắc sẽ bảo vệ mọi người, với thực lực của tiểu Hắc ở nơi này thì không có Linh thú hai người nào có thể vượt qua nó, cho nên mọi người cứ yên tâm đi trước."
" Phong Nhã, ta muốn đi cùng ngươi." Chương Băng Nhi có chút lo lắng nói.
" Không cần, ta còn có tiểu lôi và Kim Bằng chợ giúp là được, nếu ngày mai Song La Bàn Thạch mở, ta còn chưa đến, mọi người không cần chờ ta có biết không?"
Nói xong, Vân Phong Nhã không chờ Chương Băng Nhi trả lời, nàng liền cởi lên Tử Điện Báo đi về hướng khác, rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]