Vân Phong Nhã không hiểu sao có cảm giác có người đang chăm chú đánh giá mình, không phải ánh mắt ác ý, mà là người quen đang đánh giá và tìm tòi nghiên cứu mình vậy, theo trực giác nàng nhìn qua đồi núi không xa, nhưng không thấy có người, nàng rất nhanh thu hồi tầm mắt nhìn đám người phía dưới, có thể nói là nhìn về hướng một người, vì nàng cảm giác được hơi thở cuồng bạo của hắn ta không ngừng phát ra, nàng khoé môi cong lên.
Những người xung quanh lúc này cũng phát hiện ra Đại Cường hơi thở biến hóa nặng nề của một giả thú, nhưng bọn họ không có chút sợ hãi nào, trên mặt bọn họ còn hiện ra nụ cười âm hiểm, vì bọn họ biết Đại Cường hắn ta có sở thích biến thái chà đạp có tướng mạo tuấn mỹ người, cho nên những người có tướng mạo tuấn mỹ thực lực yếu, thấy hắn ta đều đường vòng mà đi, mà hiện tại thiếu niên tuấn mỹ lại tự luyến này lại như vậy kêu căng, chính là mục tiêu của Đại Cường rồi, hắn ta cứ nhiên dám xuất khẩu nói Đại Cường xấu xí, mà thật sự dưới mái tóc kia Đại Cường thật sự rất Xấu, đúng là nghé con không sợ cọp, không biết chết là gì, dám trước mặt Đại Cường như vậy tự luyến chỉ càng làm cho Đại Cường thêm kích thích mà thôi, bọn họ theo bảng năng tránh ra xa hình thành một vòng tròn lớn, đem hai người vây bên trong như muốn xem Đại Cường như thế nào hành hạ thiếu niên tuấn mỹ tự luyến này.
"Ta cho ngươi một cơ hội, nếu như ngươi tự hủy đi một bên mặt, ta hôm nay sẽ tha cho ngươi một con đường sống!" Thanh âm khàn khàn âm u của Đại Cường nhìn Vân Phong Nhã, hắn muốn xem trên mặt thiếu niên kinh hoàng sợ hãi biểu tình nói.
Vân Phong Nhã cũng hết biết nói rồi, thế giới này những người có chút thực lực đều rất thích nói mấy câu ngu xuẩn tự luyến tìm đường chết nha, thấy đối phương nhỏ tuổi, liền cho rằng thực lực đối phương không bằng mình, muốn nói gì làm gì cũng là đương nhiên vậy, ngu xuẩn đến cực điểm, nhưng nàng cũng biết với hiện tại thực lực Đại Linh Sư bát cấp của nàng, đối với Linh Vương nhất cấp đỉnh với tâm lý vận vẹo tàn nhẫn thì rất khó đối phó, nàng không thể không thận trọng, cho nên phải cố gắng đã kích hắn, không có lý trí người là mạnh nhất cũng là nhược điểm trí mạng nhất của con người, nàng tay vuốt cầm, cười như không cười lười biến tự luyến nói.
"Ta nói, tiểu gia ta tuy thật sự rất là tuấn mỹ, người thấy người thích, hoa thấy hoa nở, cho dù như vậy, ngươi cũng không nên như vậy hâm mộ quá, đây là trời cho, phụ mẫu sinh, ngươi là hâm mộ không tới nha, ta biết ngươi thật xấu, nhưng ngươi cũng không nên muốn mọi người hủy dung rồi cũng giống như ngươi như vậy xấu xí đi, người xấu nhưng tâm không xấu còn có rất nhiều người thích nha, còn ngươi..... chậc chậc.... cả trong lẫn ngoài đều xấu, ai... làm mắt người đau a."
Đám người."........" Trên đời lại có như vậy tự luyến đến chọc tâm oa người a, cũng thật con mẹ ngu bức.
" A....... tìm chết." Đại Cường tức giận hét lên.
Hắn âm u tàn bạo hơi thở, trên tay huyền khí Đao nhảy lên không trung, với Linh Vương đỉnh hoả nguyên tố bao phủ thanh đao, với Linh Vương thực lực hoả nguyên tố bổ xuống Vân Phong Nhã trên người, như muốn chém nàng ra thành hai nữa, như vậy mới làm hắn ta hả giận được, nếu thực lực thấp người với một đao này, không chết cũng tàn phế.
Vân Phong Nhã một đôi đen nhánh con ngươi nổ bắn ra sắc bén quang mang cùng chiến ý, bước chân lui về sau một bước, dáng người phóng thấp, trên tay nàng đồng thời xuất hiện thượng khí kiếm, hơi thở Đại Linh Sư bát cấp không ngừng ra bên ngoài phát ra, bên môi ngậm một mạt thị huyết mỉm cười, con ngươi tràn đầy chiến ý như lửa rừng giống nhau thiêu đốt, nàng phát động khởi thân mình nhảy lên không trung lấy nhanh nhất tốc độ hướng phía trước ứng chiến.
Đám người lúc này không thể nào tin được trước mắt một màn này, thiếu niên này cứ nhiên là Đại Linh Sư bát cấp, hắn mới bao nhiêu tuổi a, 15-16 tuổi đi, kinh ngạc qua đi đó chính là cao hứng vì thiếu niên thiên tài này rất nhanh sẽ không còn là thiên tài nữa, như vậy bọn họ cũng bớt đi phiền phức về sau, ai bảo hắn ta đắc tội ai không đắc tội, cứ nhiên đi đắc tội Giang Học trưởng làm chi, với tính cách của Giang học trưởng sẽ không cho kẻ địch lại là thiên tài trong thiên tài có cơ hội trưởng thành, nhưng bên trong đám người cũng có không ít người tiếc thai cho thiếu niên thiên tài, có người trong lòng chỉ muốn cho thiếu niên một bài học mà thôi, cũng không có ý giết chết, nhưng ai bảo thiếu niên này kích thích Đại Cường làm chi, cũng chỉ có thể tiếc nuối vài giây.
Đại Cường thấy thiếu niên không biết tự lượng sức mình mà xông đến, hắn nở ra một nụ cười quỷ dị, một đao chém xuống nhưng thân ảnh trước mắt thế nhưng biến mất, nụ cười quỷ dị chưa kịp thu lại thì trong lòng không khỏi hoảng hốt, tiếp theo là một đạo tia sáng vòng tròn đánh về hướng bên hông, hắn rất nhanh phản ứng lại, trường đao rất nhanh đở lại tia sáng nhuyễn kiếm của Vân Phong Nhã, trường đao và nhuyễn kiếm hung hân mà va chạm vào nhau, bắn khởi một mảnh hỏa hoa, cả hai lực lượng va chạm vào nhau như một khí áp bắn ngược lại bản thân, cả hai rơi trên mặt đất, nói thì chậm nhưng xảy ra chỉ vài giây, đại Cường vì quá bất ngờ nên sức chống cự có chút không đủ, cộng thêm Vân Phong Nhã dùng chín phần sức mạnh đánh ra, cho nên đem hắn đánh lui về sau năm sáu bước, mà Vân Phong Nhã chỉ lui lại một bước.
Đám người không thể nào tin được trước mắt một màn này, thiếu niên này đây là kiểu gì quỷ dị tốc độ, bọn họ cũng không cách nào nhìn thấy thiếu niên thân ảnh, nếu như Đại Cường thực lực không cao, chỉ sợ lúc này Đại Cường đầu cũng đã không ở trên cổ, bọn họ không tự chủ được ra một thân mồ hôi lạnh, không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng, còn một đám chín người vừa rồi thì đôi mắt chừng thật lớn, kinh ngạc không khép được miệng.
Vân Phong Nhã vừa rồi tuy chiếm ưu thế, nhưng cũng lệnh nàng ý thức được chính mình Đại Linh Sư bát cấp cùng Linh Vương đỉnh chi gian chênh lệch, nhưng như vậy càng làm nàng trong lòng chiến ý càng là mạnh liệt, dáng người đơn bạc nhưng khí thế như vương giả trên chiến trường của nàng, làm người xem nhẹ đi khuôn mặt non nớt và thực lực của nàng.
Mà Đại Cường hắn lúc này thật sự là phẩn nộ vô cùng, đôi mắt giống như một giả thú hung át nhìn Vân Phong Nhã, giây tiếp theo hắn giống như giả thú không ngừng tấn công Vân Phong Nhã, nhưng hắn không ngờ là tốc độ của nàng lại nhanh như vậy, mỗi lần hắn cứ nghĩ là bản thân đã chém đến nàng, nhưng không ngờ đó lại là tàn ảnh.
Vân Phong Nhã tuy có chút chật vật, nhưng nàng cũng cảm nhận được khi nàng đem phong nguyên tố cùng tóc độ kỹ xảo của sát thủ hòa vào nhau càng lúc càng nhuần nhuyễn, nàng quỷ mị bước chân lại càng lúc càng nâng cao, nàng thấy hắn thực lực cũng hao không sai biệt lắm, nàng khoé môi cong lên, giây tiếp theo nàng tóc độ càng trở nên kinh người, bắt đầu công kích lại Đại Cường.
Từng đạo tàn ảnh hiện lên, ở đây đám người không người thấy rõ nàng chân thật thân ảnh, trừ hai người đứng khá xa kia.
" Tiểu chủ tử, thật không ngờ thiếu niên này lại lợi hại như vậy, Đại Linh Sư bát cấp cứ nhiên có thể đem Linh Vương đỉnh cấp thực lực chèn ép xuống, đây cũng quá là đáng sợ đi, nếu thuộc hạ không tận mắt nhìn thấy, thật sự rất khó có thể tin a, tiểu chủ tử người này chúng ta có thể lung lạc vào Bạch gia a." Hắn hưng phấn cùng không thể tin nói.
Thiếu nữ tiểu chủ tử này không phải ai khác chính là Bạch Lam Y, nàng đôi mắt hoa đào có chứa ý cười nhìn thiếu niên hưng phấn chiến đấu phía trước, thanh âm thánh thoát dể nghe còn có một chút sủng nịnh mà cả bản thân nàng cũng không biết.
" Bạch gia không có khả năng lưu được người."
Nam tử bất ngờ trước câu nói của tiểu chủ tử mình, tiểu chủ tử đây là có ý tứ gì? Ý tứ là Thiếu niên này không có tư cách vào Bạch gia? Hai là Bạch gia không có cách nào lưu lại thiếu niên thiên tài này làm mình dùng? có khả năng sao? Nên biết ở Đông Lân Quốc mạnh nhất gia tộc là,[ Sở gia, Bạch gia, Nam Cung gia, Nạp Lan gia tộc.] còn có, tại sao hắn lại nghe ra trong lời nói của tiểu chủ tử có chút sủng nịnh đâu, ai, có lẽ bản thân suy nghĩ nhiều, đừng thấy tiểu chủ tử tuổi còn nhỏ, nhưng khi sử lý lên chuyện gì là tàn nhẫn kính, còn lợi hại hơn cả gia chủ đâu.
Bạch Lam Y cũng không ngờ đến bên trong khảo hạch lại ngập được Vân Phong Nhã, thiếu niên trên lôi đài phúc hắc lại thích giả heo ăn thịt hổ ở Nguyệt Vân Thành, cũng không ngờ là Vân Phong Nhã chưa đến một năm đã trưởng thành đến trình độ này, nàng biết thiếu niên này thích giả heo ăn thịt hổ lại vô cùng phúc hắc, nhưng khi nàng nhìn thấy một mặt khác đáng yêu của hắn thì lại càng hiếu kỳ, nàng lần đầu tiên thấy thiếu niên trên lôi đài như thế nào phúc hắc một mặt, lần thứ hai thì lại là một thiếu niên có chút ngây ngô đến đáng yêu, cho nên nàng mới nảy lên chiu chọc ý tứ, kêu hắn là tiểu phu quân, khi thấy hắn cả khuôn mặt đơ ra, lúng túng, không nề hà, muốn giải thích lại giải thích không xong bộ dáng thật sự rất đáng yêu, nàng trước lúc rời đi để lại Hắc Ngọc bài, là muốn trả ân tình, cũng muốn giúp thiếu niên có thể nhanh chóng trưởng thành, nàng biết Ngọc bài đó có ý nghĩa gì, nhưng nàng không thèm để ý, nhân sinh của nàng là do nàng quyết định, không có người nào có thể làm chủ, nói chi chỉ là một khối ngọc bài.
Vân Phong Nhã bây giờ như một tia chớp không ngừng hướng tới Đại Cường khởi xướng một lần lại một lần công kích, làm Đại Cường lúc đầu mất đi lý trí cũng từ từ hoàng hồn lại vì tận sâu đái lòng đã bắt đầu sợ hãi, hắn bình thường tuy tàn nhẫn, nhưng khi gặp đến nguy hiểm đến tính mạng cũng sẽ từ đái lòng sợ hãi.
Lưỡng đạo thân ảnh mang theo từng người khí thế, không ngừng qua chạm, ánh lửa văng khắp không trung, thực lực dưới Linh Vương căn bản không thấy rõ hai người họ giao thủ, chỉ thấy từng đạo tàn ảnh kèm theo thanh âm kiếm khí qua chạm vào nhau mới hiểu được, bọn họ là đang giao chiến.
" Ta thiên, tiểu tử này thật sự là đại Linh sư bát cấp sao? Đại Linh Sư bát cấp cùng Linh Vương đỉnh không phân cao thấp, có lầm không? Chuyện cười à?" Một người trong đám chín người không nhịn được nói ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]