Chương trước
Chương sau
Dứt lời trên tay ngọn lửa hình thành ba đoản ngọn lửa đao, đánh về hướng Vân Chiến ngào thét mà đi." Hỏa Đao đi." hắn muốn nhìn xem sắc mặt sợ hãi của đối phương, nhưng hắn thấy gì, lão già kia không những không tìm cách chạy chốn, mà còn chạy về hướng hắn, trong đôi mắt đều là quyết tuyệt, đây là ý gì? Nhưng khi hắn nhìn đến đối phương động tác sắc mặt từ đỏ biến thành trắng bệch, vì lão ta giống như muốn tự bạo, sau có thể? vì tự bạo người cũng phải dùng một ít thời gian từ từ bành trướng, mà đối phương chỉ trong vài cái chớp mắt thời gian đã bành trướng, lão ta không sợ sẽ thương đến Vân gia đệ tử sao?

" Vân Chiến, cho ta ngừng lại." Vân lão tỉnh lại không bao lâu, không màn dược sư ngân cảng, liền chạy ra ngoài, vừa ra đến thì thấy Vân gia chủ đang vận dụng bí quyết của Vân gia, tuy cũng là đan điền nổ mạnh, nhưng quy lực của nó đại bộ phận chỉ tập trung về phía trước mặt, cho nên quy lực của nó là ngấp đôi, Vân gia chủ đây là không muốn đã thương đến Vân gia người mới sử dụng.

" Vân lão, Vân gia về sau phải nhờ ngày rồi."

Hàn Tử Mộc đang chiến đấu nghe tiếng quát lớn của Vân lão, có dự cảm không tốt nhìn qua, thì thấy ngoại công của chủ tử trên người lực lượng đột nhiên bành trướng lên, chạy thẳng về hướng Trịnh Lượng, sắc mặt hắn đã trắng bệch càng thêm trắng bệch. ngay lúc ba ngọn lửa đao sắp đâm vào thân thể khí cầu của Vân Chiến, thì chợt phát sinh biến cố, thanh âm lo lắng giống to từ trên trời truyền xuống.

" Ngoại công, dừng lại...."

Giọng nói quen thuộc làm cho Vân Chiến cả người có chút run lên, chẳng lẽ đây là ảo giác trước lúc chết sau? Nhưng chưa chờ Vân Chiến kịp suy nghĩ, thì cả người đã bị chói chặt lại, tiếp theo là một trận quay cuồng tránh thoát đi ba ngọn lửa đao, sau đó cả người như bị thứ gì đó đem trong thân thể Linh lực hút đi một bộ phận, khi nhìn thấy kỹ là một dây đằng màu tím đem bản thân bó trụ, sắc mặt ông đều tái rồi, Linh lực tự bạo của ông cứ nhiên bị sợ dây đằng không biết từ đâu đến hút đi một bộ phận, giống như khí cầu chưa quá tải làm sao bị nổ mạnh, Vân Chiến hiện tại cũng là như vậy, Vân Chiến tức giận mắn thanh.

" Hổn đản, ngươi dám....." Hút đi ta Linh lực, lời nói còn chưa nói xong thì nghe được thanh âm quen thuộc truyền đến.

" Haiz, vừa trở lại đã bị ngoại công người mắn rồi."

Vân Chiến cả người đều đơ ra, đầu như máy móc mà theo thanh âm ngẩn đầu lên trên nhìn, đôi mắt không nháy mắt trừng thật lớn nhìn bóng dáng thiếu niên hắc y đứng trên lưng một con Kim Sắc Đại Bàng trên lưng đang từ trên trời cao bay xuống, trong hốc mắt vì kích động mà tựu lại hơi nước, ngơ ngác nhìn thiếu niên, cho đến khi nghe được thanh âm quen thuộc mới hoàng hồn lại.

" Ngoại công, con đã trở lại."

" Ân, tốt con đã trở...." Như nhớ ra cái gì ông biến sắc mặt quát lên."tiểu tử thúi, ai bảo ngươi trở lại? Ngươi hiện tại lập tức cho ta đi."

Vân Phong Nhã nhìn thấy Vân Chiến trong mắt đều là lo lắng thần sắc, trong lòng ấm áp cùng khổ sở, nàng biết ngoại công đây là sợ nàng gặp nguy hiểm nên mới bảo nàng rời đi, đây là tình thân mà kiếp trước nàng từng mơ ước, Vân Phong Nhã đôi mắt có chút đỏ lên, từ trên lưng Kim Bằng nhảy xuống trước mặt Vân Chiến, tay vung lên dây đằng liền biến mất, cho nên trong mắt đám người đó chỉ là một dây đằng bình thường, mà chỉ có Vân Chiến mới biết được dây đằng đó là sống, vì ông vừa mới bị nó hút đi một ít linh lực đâu.

Vân Phong Nhã nhìn thấy ngoại công thân thể cũng đã trở lại bình thường, nhưng khi nhìn thấy trên người ông có không ít vết thương, thì sắc mặt trầm xuống dưới hỏi.

" Vết thương trên người ngoại công là ai đã thương?"

" Tiểu tử, ta nói ngươi nghe không rõ sao? Ta...."

" Ngoại công, người yên tâm, có ta ở đây sẽ không có ai dám đối Vân gia bất lợi." Trong mắt nàng đều là kiên định.

" Ha ha ha, cuồng vọng tiểu tử, đây là ta nghe qua buồn cười nhất lời nói, với ngươi miệng còn hôi sữa một người cũng dám như vậy cuồng ngôn." Trịnh Lượng cười ha ha lên.

Mọi người lúc này vì tiếng cười của Trịnh Lượng mới hoàng hồn lại, vì chuyện xảy ra quá nhanh làm bọn họ có chút phản ứng không kịp, vừa rồi bọn họ cũng nhìn đến Vân Chiến muốn tự bạo, bọn họ chưa kịp chuẩn bị chạy trốn, thì tiếp theo là một dây đằng bối chặt còn tránh thoát công kích của Trịnh Lượng, sau đó là thiếu niên tuấn mỹ này xuất hiện, cho đến tiếng cười của Trịnh Lượng vang lên mới hoàn hồn lại.

" Hừ, Vân Phong Nhã, cuối cùng ngươi cũng trở lại, bổn gia chủ còn đang tính toán chờ ta đem Vân gia ngươi diệt lúc sau lại tìm ngươi tính sổ, nhưng ngươi lại như vậy ngu xuẩn trở về, ngươi yên tâm, bổn gia chủ sẽ không giết ngươi, ta sẽ cho ngươi nếm thử sống không bằng chết tư vị, vì nhi tử ta báo thù." Trần Tôn âm lãnh đầy lửa giận con ngươi nhìn trầm trầm Vân Phong Nhã nói.

Vân Phong Nhã nhìn về phía Trần Tôn, hắc trầm con ngươi như hàn băng, nở ra nụ cười lạnh, thanh âm trầm thấp dễ nghe, nhưng lại làm cho người ta khó nói nên lời sợ hãi.

"Bổn thiếu gia còn đang suy nghĩ như thế nào trình phạt ngươi đâu, là một đao giết chết hai là để ngươi sống không bằng chết, nhưng ngươi đã giúp bổn thiếu gia chọn lựa, ân, như vậy cũng được."

Những người xung quanh cùng Trần gia người, nghe được Vân Phong Nhã lời nói đều há hốc mồm, bọn họ còn chưa từng thấy có người nào mà như vậy cuồng vọng đâu, trong lòng đều nói thầm chẳng lẽ tên thiếu gia tuấn mỹ mà Trần gia chủ muốn giết lại là ngốc tử, nếu không tại sao lại như vậy nói, uổng cho khuôn mặt tuấn mỹ kia quá.

Trịnh Lượng thấy Vân Phong Nhã làm ngơ hắn lời nói, sắc mặt âm trầm đến cực điểm, từ trước đến nay ngoại trừ các trưởng lão ở Thiên Vũ Môn ra, có người nào gặp hắn lại không lấy lòng, nhưng hôm nay Vân gia ông cháu hết lần này đến lần khác nhục nhã hắn, hắn hôm nay sẽ cho bọn họ biết được đắc tội hắn người là kết quả gì?

Còn nhị sư huynh khi nhìn thấy Vân Phong Nhã khuôn mặt khó phân chóng mái tuấn mỹ mê người kia, trong mắt đều là dâm dục, nước miếng cũng muốn chảy ra, hắn vừa nhìn về hướng Trịnh Lượng lấy lòng nói.

" Đại sư huynh, tên tiểu tử này giám đắc tội chúng ta Thiên Vũ Môn, nếu để hắn như vậy chết không phải quá tiện nghi, chỉ bằng chúng ta đem hắn về Thiên Vũ Môn chịu trừng phạt." Hắn nheo nheo mắt ra dấu hiệu với Trịnh Lượng.

Trịnh Lượng hiểu ra ý tứ của nhị sư đệ mình, nghỉ đến nhị đệ nam nữ thông ăn, còn có trong Thiên Vũ Môn cũng có một số người háo này một loại, hắn nhìn Vân Phong Nhã tuấn mỹ quá mức khuôn mặt, trong lòng cũng là ngen ngét không thôi nói.

" Hảo."

Chuyện xảy ra quá nhanh, cho nên ở đây tất cả mọi người đều không chú ý đến Kim Sắc Đại Bàng trên không trung, vả lại Kim Sắc Đại Bàng che giấu hơi thở Thiên Thú, cho nên mọi người chỉ cho nó là Linh thú cấp thấp mà bỏ qua.

Trịnh Lượng cao cao tại thượng lạnh lùng ánh mắt nhìn đám người Hàn Tử Mộc, có ý khoe ra bản thân uy hiếp nói.

"Ta là đại đệ tử của nhị trưởng lão của phái Thiên Vũ Môn, đại danh Trịnh Lượng, các ngươi nếu hiện tại rời đi chúng ta Thiên Vũ Môn sẽ không truy cứu, nếu không đừng trách chúng ta ra tay độc ác."

Hắn miệng tuy là nói sẽ tha cho đám người Hàn Tử Mộc, nhưng nội tâm cũng đã quyết định, chờ hắn đem Vân gia tiêu diệt lúc sau, sẽ tìm Hàn Tử Mộc đám người tiêu diệt, đắc tội hắn người chỉ có đường chết, hắn trong mắt xẹt qua sát ý.

Hàn Tử Mộc từ lúc nghe được thanh âm của chủ tử, trong lòng kích động không thôi, ba tháng thời gian không gặp chủ tử, chủ tử trên người hơi thở cho dù che giấu, hắn vẫn có thể nhận ra chủ tử trên người biến hóa, cho dù hắn trong lòng như thế nào kích động vẫn cố đè xuống dưới, thân phận chủ tử chỉ có hắn và Nhạc Vũ biết rõ, kể cả bảy Đại đội chưởng chỉ gặp qua chủ tử khuôn mặt, còn về lai lịch thật của chủ tử thì không biết đến, vì hắn hiểu rõ nếu thân phận của chủ tử tiết lộ ra ngoài, Vân gia người nhất định gặp nguy hiểm, cho nên trước mặt mọi người hắn mới nói chủ tử là hắn huynh đệ, hắn còn chưa kịp cao hứng trong chốc lát thì nghe được Trịnh Lượng uy hiếp lời nói, ánh mắt như giả thú hung át nhìn Trịnh Lượng âm trầm nói.

"Thiên Vũ Môn thì sao? Ta chỉ biết muốn giết ta huynh đệ người đều đáng chết."

Trịnh Lượng đám người nghe vậy, trong mắt đều là hung át trừng Hàn Tử Mộc, Trịnh Lượng nghiến răng nghiến lợi nói.

"Hảo, hảo, thật hảo, nếu các ngươi tự tìm đường chết, thì ta sẽ thành toàn cho các ngươi."

Lúc này thanh âm bình thản của thiếu niên vang lên.

" Tử Mộc huynh đệ, ta đã lâu không luyện tập, bọn chúng để ta đến sử lý, ngươi chỉ cần đem ta ngoại công bảo hộ tốt là được."

Hàn Tử Mộc vừa muốn chuẩn bị chiến đấu, thình lình nghe được chủ tử lời nói, cả người có chút cứng ngắt, không mấy tự nhiên, không vì cái gì khác chỉ vì người mà bản thân sùng bái cùng kính phục lại là hắn chủ tử, xưng hô bản thân huynh đệ, cảm giác quái quái, nhưng hắn cũng rất nhanh phản ứng lại, ngoại công chủ tử vừa rồi ép bức Đan Điền nổ mạnh, Đan Điền đã bị thương tổn, nếu hiện tại vận dụng linh lực thương càng thêm thương, hắn không chút do dự đi hướng Vân Chiến bảo vệ lên, chín thuộc hạ còn lại đều há hốc mồm, lãnh huyết Các Chủ, nói một không hai, cũng có ngoan ngoãn như vậy một mặt sao? Bọn họ đồng loạt nhìn về hướng Vân Phong Nhã, đều là tò mò, thiếu niên này đến cùng là người nào? Làm cho lãnh huyết các chủ của bọn họ như vậy nghe theo đâu, bọn họ trong lòng đều là nghi vấn, nhưng vẫn đi theo các chủ bảo vệ Vân Chiến, vì bọn họ biết các chủ đây có lẽ là Điện Chủ mệnh lệnh.

Vân Phong Nhã mắt phượng nheo lại, nhìn trên tay Hàn Tử Mộc ba đường dài vết thương do lợi chảo của Linh thú làm ra, nàng lạnh băng ánh mắt nhìn về phía Hắc Lang đang ngầm ngừ nhe ra răng nanh sắc nhọn nhìn bọn họ, nhưng khi nó đối diện với ánh mắt của Vân Phong Nhã khi, cả cơ thể có chút căng chặt, vì Linh Thú chúng nó đối với nguy hiểm là vô cùng mẩn cảm, cho nên khi đối mặt với Vân Phong Nhã nó biết người này rất nguy hiểm.

" Kim Bằng, cho ta đem nó xé sát."

________________________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.