Vân Phong Nhã thấy đám người cực nóng ánh mắt nhìn mình, nàng có cảm giác bản thân là khỉ cho bọn họ xem xiếc đâu. Nàng nhìn hướng Vân Mộng Cầm và Chương Băng Nhi vẫn còn ngốc ngốc đứng đó nhìn mình, nhịn không được ngoắt ngoắt tay cười nói.
" Biểu tỷ, Băng Nhi lên đến, cùng ta một thể dùng cơm, Ta mời khách."
Vân Mộng Cầm và Chương Băng Nhi lúc này mới lấy lại tinh thần, Vân Mộng Cầm là kích động, Chương Băng Nhi mặt thì ửng đỏ. Nhưng nàng cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh đi theo Vân Mộng Cầm vào tửu lâu.
" A...ta cũng đối bụng quá, chúng ta cũng vào bên trong ăn đi."
Một thiếu nữ đứng phía trước đột nhiên nói một câu, nó giống như mở ra công tắc vậy.
" Ta mấy ngày nay tu luyện còn chưa ăn gì đâu."
" Ta cũng vậy."
Tiếp theo là cả nam lẫn nữ một đám giống như đã lâu không ăn được đồ ăn vậy, ùa vào tửu lâu. Không vì cái gì khác, chỉ vì muốn nhìn kĩ nội môn khảo hạch đệ nhất danh phong thái. Có rất nhiều người mấy tháng nay cũng chỉ nghe nói tên không thấy người, giờ người xuất hiện này không xem làm sao khoát lát với người khác.
Trưởng quầy lúc đầu còn không vui, thử hỏi có người ở trước cửa ngây chuyện, khách nhân nào có hứng thú vào ăn, hắn sao làm sinh ý? Hắn nghiêm mặt kiêu tiểu nhị đi lên lầu xem xét lang cang có bị hư hao gì không, còn bắt người đền kim tệ nữa.
Tiểu nhị " vâng." Một tiếng, vừa bước lên được vài bậc thang lầu thì nghe được ồn ào theo sao là một đám người ùa vào, sắc mặt đám người đó nhìn hắn chính là, mau cho lão tử lão nương tránh ra, nếu không đánh chết ngươi, làm hắn chân đều mềm. Theo sau là Một mỹ nữ, à không là mập mạp thiếu nữ nắm cổ áo của hắn hỏi.
" Chàng ta ở đâu? Ngươi nhanh nói a, chàng ta ở đâu?"
Hắn đầu óc còn đang choáng váng, lại nghe nữ nhân mập mạp này không đầu không đuôi nói, hắn... đến cùng nữ nhân này đang nói cái gì vậy? thì một thiếu nữ khác kéo cổ áo hắn qua, sau đó trách cứ nữ nhân mập mạp kia.
" Ngươi hỏi không đầu không đuôi, hắn ta sao hiểu ngươi nói gì?"
Tiểu nhị nghe vậy vô cùng cảm kích, gật đầu vài cái như chứng minh lời thiếu nữ nói, thì nghe nữ nhân đó hỏi.
" Ngươi nói, trong tiệm khách nhân, ai lợi hại nhất, trẻ tuổi nhất, tuấn tú nhất chính là chàng ta, người chúng ta muốn tìm!"
Tiểu nhị!!!!!!!!?!
Trưởng quầy cũng há hốc mồm, sau đó quát các tiểu nhị.
" Còn đứng đó làm gì? Nhanh tiếp khách a, nhanh lên đừng chậm trễ khách nhân."
Trong tửu lâu náo nhiệt như cái chợ, mà Vân Mộng Cầm và Chương Băng Nhi lúc này cũng đứng trong một gian phòng ăn đặc trước, hai người nhìn thiếu niên mấy tháng không gặp, hiện giờ đang u nhã ngồi trước bàn nhìn bọn họ cười mị.
Vân Phong Nhã vì không để người khác nghe lén bọn họ nói chuyện. Nàng sớm dùng linh lực làm ra kết giới không cho người dò xét.
" Biểu tỷ đã lâu không gặp."nàng nhìn Chương Băng Nhi cũng cười nói." Băng Nhi đã lâu không gặp."
" Phong Nhã đã lâu không gặp." Chương Băng Nhi mặt hồng hồng nói.
Vân Mộng Cầm thì chực tiếp đi đến Vân Phong Nhã trước mặt, nàng muốn niết mặt Vân Phong Nhã giống như còn ở Vân gia. Vân Phong Nhã tay mắt lanh lẹ lập tức nắm bắt tay Vân Mộng Cầm.
" Biểu tỷ, đừng hủy hoại khuôn mặt tuấn tú của ta, ta còn phải nhờ khuôn mặt này cưới thê tử đâu."
Vân Mộng Cầm bị Vân Phong Nhã nắm tay, xúc cảm mềm mại làm nàng không khỏi hơi đỏ mặt. Nhưng khi nghe Vân Phong Nhã lời nói nhịn không được cười lên.
" Ngươi cũng thật xú mỹ đi, mới bao lớn mà đồi cưới vợ rồi?"
Chương Băng Nhi nghe vậy trong lòng mất mát không thôi, nàng rất nhanh lấy lại cảm xúc, cũng mỉm cười theo Vân Mộng Cầm ngồi xuống.
"Biểu tỷ không nghe qua Anh hùng không hỏi nơi ra, người đẹp không phân tuổi tác sao? Ta còn phải dùng khuôn mặt này đi câu dẫn người trong lòng đâu."
" Ngươi có người trong lòng?" Vân Phong Nhã và Chương Băng Nhi đồng thanh hỏi.
Vân Phong Nhã và Vân Mộng Cầm điều nhìn Chương Băng Nhi, Chương Băng Nhi không mấy tự nhiên cười nói.
" Ta không có ý khác, chỉ là hiếu kỳ thôi."
Vân Mộng Cầm cũng không hiểu sao trong lòng hơi khó chịu, nhưng nàng cũng không để ý mấy.
" Phong Nhã ngươi thật sự có người trong lòng sao?"
Vân Phong Nhã chỉ cười cười không nói. Chương Băng Nhi thấy vậy, tay trong tay áo xiếc chặt thành quyền. Vân Mộng Cầm lúc này mới nhớ đến chuyện Vân Phong Nhã đột nhiên rời đi hỏi tiếp.
" Phong Nhã, ngươi đến cùng có chuyện gì quan trọng rời đi học viện cũng không cùng chúng ta nói một tiếng, làm mọi người đều rất lo lắng cho ngươi đâu."
Vân Phong Nhã nhìn Chương Băng Nhi, khẩn định nàng ta đã nhận được tin tức từ Chương gia. nàng ta lại không cùng Mộng Cầm nói có lẽ sợ Mộng Cầm lo lắng đi.
" Ta trở về Vân gia một chuyến, nhân tiện đem Trần gia diệt."
" Ngươi trở về.... Cái gì? Ngươi vừa nói gì? Ngươi đem Trần gia diệt?" Vân Mộng Cầm khiếp sợ đứng bật dậy, mắt hạnh trừng thật lớn hỏi.
" Ân, đúng vậy! Trần gia đã bị diệt."
Vân Phong Nhã cũng không ngại Chương Băng Nhi ở nơi này, thản nhiên nói.
Chương Băng Nhi tuy cũng nghe phụ thân ở ngọc bài nói qua Trần gia bị diệt môn sự tình, nhưng giờ chính tai nghe hắn nói, trong lòng nàng không ngừng khiếp sợ không thôi. Nàng nhìn thiếu niên ngày nào ở Nguyệt Vân Thành bị người người cười nhạo là phế vật, chỉ một năm thời gian hắn đã trở thành người người nhìn lên cường giả. Nàng đến cùng đã bỏ qua một hôn phu cả đại lục này các nữ nhân điều muốn gả cho.
______________
( Đế Đô Bạch gia.)
Một nam nhân một thân màu nguyệt bạch với khuôn mặt anh tuấn cương nghị, khí thế bất người, nhìn khuôn mặt khoảng chừng ba mươi mấy tuổi, nhưng cốt cách không phải là số tuổi đó. Hắn giờ phúc này nào có một gia chi chủ cương nghị đỉnh bạc, trên mặt hắn không cách nào che giấu được sự lo âu đi nhanh vào trong đại viện thì gặp được một mỹ nhân khuynh quốc đang đi đến. Mà mỹ nhân này khuôn mặt cùng với Bạch Lam Y có năm sáu phần tương tự, nhưng mỹ nhân trong đôi mắt là dịu dàng ấm áp, mà Bạch Lam Y đôi mắt thì giống với phụ thân có đôi mắt đào hoa lại sắc bén. Nam nhân cao hứng nói.
" Nương tử, nàng đã bế quan ra đến rồi, thật tốt quá. nàng nhanh cùng ta đi xem tiểu Y nhi đi, tiểu Y nhi hình như có chỗ nào không khỏe thì phải." Bạch Thần hô thanh.
Mộ Dung Tình nghe vậy khẩn trương vừa đi vừa hỏi.
"Phu quân Y nhi có chuyện gì ư?"
"Nàng không cần khẩn trương, tiểu Y nhi vẫn khỏe, ta chỉ là không biết con bé bị làm sao nữa. Con bé từ khi ở Tuyết Sơn trở về, ta lúc đầu cũng không chú ý lắm tiểu Y nhi có cái gì khác thường. Nhưng ta mấy ngày trước liên tiếp bắt gặp con bé thường thường ngẩn người, thất thần, có khi một mình ngồi cười, sao đó lại tức giận. Nàng nói con bé bình thường tính cảnh giác rất cao, nhưng ta không che giấu hơi thở mà con bé vẫn không phát hiện ra, không giống với tính cách con bé chút nào a? Ta cũng đã hỏi qua Ám Nhất bọn họ trên đường tiểu Y nhi có phát sinh chuyện gì không? Nhưng theo lời bọn họ kể là không có cái gì đặc biệt cả."
Bạch Thần kể cho thê tử nghe Ám Nhất bọn họ thuật lại ở Tuyết Sơn phát sinh sự tình, nhưng hắn nào biết đâu rằng bọn họ tuy là nói thật lời nói, nhưng bọn họ đem chuyện tiểu chủ tử bị một thiếu niên chiếm tiện nghi sự tình giấu đi, à quên đi mới phải.
Mộ Dung Tình nghe phu quân tường thuật nữ nhi thất thường ở chỗ, nàng chợt ngừng bước chân hỏi.
" Chàng vừa rồi nói con bé thường xuyên thất thần, còn một mình cười, rồi tức giận?"
" Không sai!"
Mộ Dung Tình trong mắt lóe sáng, tiếp theo nàng như nghĩ đến cái gì, cười khẽ nhìn phu quân sủng nữ nhi như mạng của mình, nàng đầy thâm ý nói.
"Nữ nhi đã trưởng thành, chàng về sao còn có mà lo đâu!"
Bạch gia chủ nghe xong đều là mờ mịt, nhưng vẫn đáp.
" Ta tất nhiên là lo rồi? Nếu ta biết bên ngoài có người dám ức hiếp bảo bối của chúng ta, ta sẽ đánh cho hắn tàn phế."
(Vân Phong Nhã không hiểu sao, đột nhiên cảm thấy sống lưng lành lạnh đâu.)
Mộ Dung Tình chỉ là cười mỉm không trả lời, nàng đây cũng chỉ là đoán mà thôi, vì lúc trước nàng thích phu quân của mình cũng là như vậy thái độ đâu. Nhưng làm nàng không ngờ là mắt cao hơn đầu nữ nhi, đối với một đám thanh thiếu niên thiên tài theo đuổi làm như không thấy. Mà bây giờ... Cũng không biết là tên tiểu tử nào có như vậy diễm phúc đâu?
Mà Bạch Lam Y cũng không hiểu sao chỉ cần nàng chợp mắt là hình ảnh Vân Phong Nhã sẽ xuất hiện trong đầu, có đôi khi trên đường thấy nam nhân sao lưng có nét giống hắn là nàng không nhịn được nhìn theo. Mỗi lần nàng nhớ đến nụ cười tà mị của hắn tim nàng không tự chủ được đập mạnh, mặt cũng nhiệt lên. Nàng cũng không biết bản thân làm sao vậy, còn tưởng bản thân trúng độc, liền cho Dược sư và luyện đan sư trong phủ xem mạch, cả hai đều nói nàng mạch tượng bình thường không trúng độc.
" Ám Nhất, ngươi nói lúc ta hôn mê, hắn ta có nhân cơ hội bỏ độc ta không?"
" Chủ tử, Dược sư và Luyện đan sư trong phủ đã xem qua, chủ tử người không trúng độc!"
Ám Nhất khẩn định nói.
" Nếu không trúng độc, sao ta cứ....." Nàng xấu hổ khụ thanh nói." khụ.... Nếu không trong người làm sao khó chịu đâu?"
" Việc này thuộc hạ cũng không biết nữa.".
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Bảo Bảo Phúc Hắc: Baba Mau Theo Đuổi Mẹ! 2. Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa" 3. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé! 4. Trọng Sinh Chi Sủng, Tra Nam Hóa Thê Nô =====================================
" Ta xem, ta nhất định là bị hắn hạ độc rồi...."
Ám Nhất lúc này rất muốn nhìn trời mà khóc, không vì cái gì khác, chỉ vì mấy ngày nay chủ tử của nàng làm sao vậy? Thường xuyên lập đi lập lại hỏi nàng có phải bị Vân công tử hạ độc không? những câu này. Nếu không phải hai vị lão Dược sư và Luyện đan sư lợi hại nhất trong Bạch gia khẩn định chủ tử không trúng độc, nàng cũng sẽ cho rằng chủ tử trúng độc đâu.
Bạch Lam Y cho Ám Nhất lui xuống lúc sao, nàng từ bên hông lấy ra Uyên Ương Ngọc Bài lại thất thần nhìn lên, thì nghe được thanh âm dịu dàng mang theo ý cười chiu chọc của mẫu thân vang lên.
"Y nhi đang nghĩ về người nào sao?"
" Tiểu Y nhi tất nhiên là nghĩ về nàng rồi, làm sao có thể nghĩ đến người khác đâu." Bạch thần đi bên cạnh không cho là đúng lên tiếng. Nhà hắn tiểu Y nhi làm sao có thể nghĩ đến người khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]