Chương trước
Chương sau
Đại Báo hắn chẳng lẽ nói tại vì vị đại nhân đó cướp tài sản mà vẫn như vậy soái, còn có những khế ước thú đáng yêu đó nữa sao?

"Có nói các ngươi cũng không hiểu, dù sao đi theo vị đại nhân đó vẫn tốt hơn đi theo người khác. "

Bốn người như hiểu ra cái gì, trong mắt đều sáng lấp lánh cùng cảm kích nhìn lão đại của mình. Lão đại bọn họ đây là vì bọn họ suy nghĩ đây mà, nếu bên trong di tích có thể tìm được một cường giả như vậy chống lưng sẽ an toàn hơn, lão đại bọn họ thật tốt quá đi.

Lúc này nằm trên mặt đất đám người thấy Vân Phong Nhã đã thật sự rời đi đều nghiến răng nghiến lợi đứng lên, mặt dù trong lòng rất hận Vân Phong Nhã nhưng bọn họ cũng không có lá gan tìm Vân Phong Nhã trả thù. Nhưng vẫn phải tìm nơi để ra khẩu khí này, mà nơi chút giận chính là tên ngu xuẩn đã làm hại bọn họ bị đánh này, không chút giận lên người hắn ta còn có thể chút giận lên người nào nữa? Thế là một đám đem sự oán hận đều chút lên người nam nhân. Mà nam nhân trong lòng còn đang suy nghĩ về sao như thế nào trả Vân Phong Nhã, người tính không bằng lòng dạ người đen tối, những người này cứ nhiên ra tay với hắn.

Lúc này ngồi trên lưng Tiểu Bằng bay xa, Bạch Hổ khó hiểu hỏi chủ nhân mình.

"Chủ nhân, người cứ vậy bỏ qua cho gã đã làm Tiểu Kim xém chút mất mạng vậy sao? Nhân gia vừa rồi cũng thấy được trong mắt gã ta nhìn theo chủ nhân ngài đầy sát ý mà chủ nhân ngài làm ngơ, không giống chủ nhân ngài tính cách nha?"

Vân Phong Nhã nghe vậy cười nói." Ngươi nghĩ chủ nhân ta vì sao kêu các ngươi tàn nhẫn đánh, còn đem toàn bộ đồ vật trên người của những người đó cướp sạch sẽ?"

Tiểu Lôi bên cạnh nghe chủ nhân mình hỏi không chút suy nghĩ lập tức trả lời. "Nhân gia biết nha, chủ nhân là vì muốn dành đồ tốt làm sính lễ để cưới chủ mẫu nha."



Vân Phong Nhã trên đầu đầy hắc tuyến, liếc nhìn Bạch Hổ với ý, là ngươi dại.

Bạch Hổ có chút chột dạ giả vờ nhìn phong cảnh xung quanh như không nghe thấy, Vân Phong Nhã nhìn bộ dạng thu nhỏ mập mạp đáng yêu của Bạch Hổ có chút buồn cười, nàng cũng không nỡ trách nó dại bậy Tiểu Lôi nữa, có lẽ đây là lạc thú của Bạch Hổ đi. Nàng nhìn Tiểu Lôi ngốc ngốc bộ dáng cũng nhịn không được cười lên, tay xoa đầu Tử Điện Báo giải thích nói.

"Ha ha, Chủ nhân ta không giết gã ta cũng là vì lưu gã ta lại để những người bị chúng ta cướp sạch đồ vật còn có nơi chút giận nữa, không cần thiết làm bẩn tay mình hiểu sao?" nàng nhìn Tử Điện Báo vẫn không hiểu, ngốc dạng cười trêu chọc nó. " Ngươi a, về sao bớt nghe Tiểu Hắc nói nhảm đi, gì sính lễ nha? với sắc đẹp của chủ nhân nhà ngươi, đủ câu dẫn chủ mẫu nhà ngươi rồi. Sính lễ là phụ, câu dẫn được người mới là chính nha." Vân Phong Nhã không chút xấu hổ tự luyến nói.

Thú thú nhóm nghĩ nghĩ, thấy chủ nhân của mình nói không sai a, vì mọi người thường nói chủ nhân nhà bọn họ là tiểu bạch kiểm mà, là để cho nữ nhân xinh đẹp nuôi mới đúng. Theo như Bạch Hổ giải thích, tiểu Bạch kiểm là phải trắng trẻo như chủ nhân mới có tư cách làm tiểu bạch kiểm. Nhưng lỡ như chủ mẫu muốn sính lễ làm sao nha? Còn phải nuôi đám người Phượng Nhã Các nữa, Xem ra bọn họ vẫn phải giúp đỡ chủ nhân dành dụm sính lễ cho chắc ăn, lỡ như không cưới được chủ mẫu thú thú nhóm chúng nó cũng quá mắt mặt đi.

Thật ra từ khi Phượng Nhã Các đã đứng vững chân trong thế giới ngầm, cũng đã tự kiếm tiền rồi. Nhưng Vân Phong Nhã mở ra Phượng Nhã Các không phải là vì kiếm tiền, nàng là muốn nắm toàn bộ Đại Lục này tình báo. Nên nàng càng phải thu hút những người có bản lĩnh vào Phượng Nhã Các chỉ có Kim Tệ làm khen thưởng là không được, chỉ có bảo bối mới thu hút được những người có thật sự bản lĩnh gia nhập. Phượng Nhã Các cũng nhờ có Đan dược, Linh khí làm khen thưởng cho nên rất nhanh đã đánh ra tên tuổi, đứng vững vàng dưới thế lực Ngầm.

Mà Bạch Hổ nghe Vân Phong Nhã nói xong trong mắt sáng ngời, chủ nhân đây là đang dại nó dùng nhan sắc dụ dỗ người sao? Là dụ dỗ thú mới đúng. Bạch Hổ không tự chủ được nhìn Tử Điện Báo, Tuyết Sư, Kim Sắc Đại Bằng, Tầm Kim Thử, trong lòng nghĩ như thế nào dại dỗ đồng bọn dùng bản thể của mình đi câu dẫn những mẫu thú thú khác bảo bối.v.v.. Nó càng nghĩ trong mắt càng sáng làm Tử Điện Báo, Tuyết Sư, Tầm Kim Thử, đang bay Kim Sắc Đại Bằng không hiểu sao long tơ đều dựng lên.

Mà ở một nơi khác trong di tích, cũng đang diễn ra trận chiến đấu giữa người cùng đàn Sói. Nếu đổi lại là nhị lưu gia tộc sẽ sợ hãi, đồng đội hợp lực ăn ý cũng sẽ yếu đi. Nhưng những người này là Bạch gia thiên tài đệ tử, có trận ác chiến nào không thấy qua, bọn họ có tiếng thiên tài cũng không phải chỉ có tiếng không có miếng hạn người. Bạch gia một thế hệ mạnh hơn một thế hệ, gia tộc mới có thể đứng sừng sững không gã, không bị người dẫm lên tôn nghiêm mà đi, đây là đại gia tộc giáo huấn.

" Ngao ô... Ngao ô..."

" vèooo..."

" Hợp trận!"

"Ầm ầm ầm..." cây cối đua nhau đổ xuống.

Mặt cho nơi này như thế nào chiến đấu kịch liệt, nhưng cách nơi chiến đấu không xa có một đám người người đang đắc ý xem kịch vui. Bọn họ không ai khác chính là Nạp Lan gia tộc người, dẫn đầu đứng phía trước là Nạp Lan gia tộc đại thiếu gia Nạp Lan Tử Khanh, nhìn bề ngoài chỉ hơn hai mươi tuổi thanh niên, nhưng tuổi thật đã ngoài 30. Đứng bên phải hắn là nhị đệ chi thứ Nạp Lan Tử Dương, đứng bên trái là nhị tiểu thư dòng chính Nạp Lan gia, Nạp Lan Linh Khê, vị hôn thê của Tứ hoàng tử Mộ Dung Kỳ.



Ba người cho dù biểu hiện như thế khí phách kiêu ngạo, nhưng nếu chú ý thì sẽ phát hiện ra nam nhân đeo mặt nạ đứng sau ba người họ không đơn giản chút nào. Nhìn nửa mặt nam nhân là một trung niên, nhưng nhìn cốt cách người này đã hơn 60 tuổi, chỉ có thể nói người này là thông qua hoàng thất mua Ngọc bài danh gạch, mà cùng Nạp Lan gia người đi cùng cũng có nghĩa là Nạp Lan gia trưởng lão gì đó.

Nạp Lan Tử Dương thấy Bạch gia người chật vật đắc ý cười vang, khen Nạp Lan Linh Khê nói.

"Ha ha ha, nhị muội cũng thật lợi hại, cứ nhiên có thể dẫn dụ được bầy Sói tấn công Bạch gia người. Nhị muội ngươi đến cùng là dùng cách gì vậy, nói cho nhị ca ta biết đi?"

Nàng ta không giải thích bản thân dùng cách gì, nhưng trong mắt âm hiểm lướt qua đám người Bạch gia đáng tiếc nói.

"Chỉ tiếc là không có Bạch Lam Y trong đó, bằng không càng có ý nghĩa rồi."

Nàng ta cùng Bạch Lam Y đều là đại gia tộc dòng chính tiểu thư, nhưng thân phận hay là thiên phú tại sao lại trên lệch như vậy? Tại sao Bạch Lam Y có tư cách làm Bạch gia thiếu chủ, còn ả lại không thể? Luận thiên phú rõ ràng ả cũng là thiên tài, nhưng so với Bạch Lam Y ả không là gì cả. Mỗi lần con em thế gia tụ hợp, cho dù ả có biểu hiện tốt như thế nào những người đó cũng phải nhắc đến Bạch Lam Y cơ chứ? Trong mắt bọn họ lúc nào cũng chỉ biết có Bạch Lam Y, ả làm sao không ghen tị hận cho được.

"Nhị đệ cùng nhị muội cho rằng những con Sói này có thể làm khó được Bạch Lam Y nàng ta ư? Chúng ta sau lưng chủ yếu chỉ là làm cho người Bạch gia thiệt hại thiên tài, làm yếu đi Bạch gia thế lực, chứ không phải trực tiếp đối đầu Bạch gia để cho hai đại gia tộc Nam Cung gia cùng Thẩm gia có cơ hội chèn ép chúng ta Nạp Lan gia." Nạp Lan Tử Khanh lên tiếng nói.

"Đại thiếu gia, bầy Sói sắp bị diệt hết rồi, chúng ta có thể ra tay chưa? " thanh niên bên cạnh lên tiếng hỏi.

"Đi đi."

" Là!" thanh niên phất tay ra hiệu cho đám người phía sau xong lên.

Bạch gia người đang chém giết đến phút cuối cùng thì Nạp Lan gia người đột nhiên xuất hiện, đem 6 trỉ Sói bị thương còn lại giết chết.

"Ha ha ha, Bạch Ngạo Phong, chúng ta Nạp Lan gia giúp đỡ các ngươi Bạch gia giết chết bầy Sói, Ma hạch cũng nên phân cho chúng ta một nữa mới đúng. "Nạp Lan Tử Dương không biết xấu hổ cười nói.



"Nạp Lan Tử Dương ngươi đây là ý gì? Rõ ràng 30 trỉ Thánh thú bầy Sói này là do chúng ta Bạch gia cực khổ giết được, các ngươi Nạp Lan gia vừa chạy đến chỉ viết chết 6 trỉ bị chúng ta đã thương, bây giờ các ngươi muốn chúng ta chia một nữa Ma hạch ra là có ý gì? Chẳng lẽ đây là Nạp Lan đại thiếu gia ngươi ý tứ? " Bạch gia, Bạch Ngạo Phong lên tiếng chất vấn Nạp Lan gia người.

"Bạch Ngạo Phong, ngươi chỉ là chi thứ thiếu gia, ngươi có tư cách gì mà dám chất vấn chúng ta dòng chính, tương lai thiếu chủ Nạp Lan đại thiếu gia chúng ta chứ? Chúng ta Nạp Lan gia ra tay trợ giúp các ngươi Bạch gia giết những con sói này, thì chia một nữa Ma hạch có gì không đúng? "

"Ta phi, từ đầu ta thấy các ngươi ở trên phía đá nhỏ kia xem kịch vui, chờ Bạch gia chúng ta đem đàn Sói giết gần hết các ngươi mới ra tay, bây giờ các ngươi muốn chia một nữa? Ngươi cho chúng ta Bạch gia người như vậy dễ ăn hiếp?" một thanh niên khác của Bạch gia tức giận nói ra sự thật.

" Hừ, bổn tiểu thư thấy bọn họ không phải là vì thấy thiếu chủ nhà chúng ta không có ở đây, nên cáo mượn vai hùm muốn làm con hát đó. "Một nữ tử thanh tú của Bạch gia cũng không sợ hãi chế giễu cười nói.

"Bạch Phỉ Phỉ ngươi nói ai là con hát? Mẹ kiếp ngươi dám lập lại một lần nữa? Xem bổn thiếu gia ta hôm nay có tha cho ngươi không?" Thanh niên tức giận quát lên.

Nạp Lan Đại thiếu gia Nạp Lan Tử Khanh còn đang chấp tay sao lưng một bộ thanh cao nghe vậy sắc mặt cũng âm trầm xuống nhìn Bạch Phỉ Phỉ âm trầm nói.

"Chỉ là một chi thứ tiểu thư cũng dám trước mặt bổn thiếu gia nhục mạ chúng ta Nạp Lan gia dòng chính đại thiếu gia, tương lai Nạp Lan gia thiếu chủ, xem ra Bạch gia các ngươi cũng không đem chúng ta 3 đại gia tộc vào mắt." Hắn cố ý muốn dán tội cho Bạch gia người không đem ba đại gia tộc vào mắt.

_________________________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.