Hàn Tiểu Bằng dưới tay kẹp một vỉ “Gấu trúc”, chậm rãi hút thong thả trở về phòng. Nghiêm Đông đang chỉ huy mọi người phân rơm, nhìn y trở về, vốn định quan tâm một phen, nhưng mà thấy thuốc lá trong tay y, lập tức mắt phát sáng, chuyện gỉ cũng quên mất.
Phần lớn người ở trong này đều nghèo đói, siêu thị ở trại tạm giam cũng không có bán thứ tốt. Thứ duy nhất có thể hút chính là Tháp Sơn, nhưng lại đắt gấp hai lần bên ngoài. “Gấu trúc” này lại còn là hàng cao cấp, đến ngày lễ tết người có tiền cũng có mà mua được, càng đừng nói đến đám người ngồi xổm trong trại giam này.
Nhìn mọi người đều không hẹn mà cùng ngừng tay, Hàn Tiểu Bằng tự hiểu trong lòng. Không muốn đợi đến lúc bị chèn ép mới đưa, nên y nhanh chóng trưng ra khuôn mặt tươi dười, chủ động xé giấy kính, hiếu kính mấy vị đại gia một phen.
“Mấy vị đại gia” vui vẻ, bắt đầu vừa hút vừa nhả một đống khói. Nghiêm Đông nhìn Hàn Tiểu Bằng cũng thuận mắt hơn, hỏi: “Thế nào? Luật sư nói sao?”
Hàn Tiểu Bằng cố ý vô tình liếc liếc mắt nhìn Trần Hạo: “Hắn nó có thể biện hộ cho em vô tội, qua vài ngày nữa là có thể ra ngoài rồi.”
“Thật hay giả vậy?” Mọi người nhất trí lộ ra thần sắc hâm mộ bát quái.
Hàn Tiểu Bằng nói khoác mà không biết ngượng: “Nói thật với mọi người thì, ở trên tôi có người mà!”
“Đm nó! Vậy ngươi cút liền đi.” Trần Hạo vẫn không nói gì nãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-hao-va-bang-bang/1909769/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.