Nói không khi dễ, là không có khả năng. Trại tam giam chính là miếu hoà thượng, mấy hoà thuợng đầu trọc bên trong ở đây đã hơn một năm, ngắn cũng hơn một tháng, sớm nghẹn hỏng rồi. Hàn Tiểu Bằng là tiểu mĩ nam da trắng thịt mềm, khó lắm mới có một người như thế đến, mấy tên kia còn không làm loạn sao?
Theo lý thuyết nếu y mới tới trước hết phải cho một đòn đe doạ, cho y không thể lỗ mãng được. Nhưng có lẽ vì Hàn Tiểu Bằng rất thanh tú, khiến đám người trong trại giam không nỡ xuống tay, đại khái cũng là cảm thấy tiểu bạch kiểm này dáng người không thể chịu nổi một đấm, cho nên sợ chỉnh y lại gặp chuyện không may. Nghiêm Đông quan sát nhìn y nửa ngày, cuối cùng vung tay lên: “Tính, hỏi trước đi.”
Một hán tử da đen bên cạnh y mở miệng nói: “Tên gì?”
“Hàn Tiểu Bằng.”
“Không bị theo dõi?” *chém =))))*
“Không.”
“Phạm tội gì?”
“Nhận hối lộ, bao che.”
Trần Hạo đứng ở sau, nghe y nói như vậy, trong lùng hung hăng mắng một tiếng đm!
“Nhận hối lộ, bao che?” Nghiêm Đông vô cùng hứng thú, một bàn tay liền sờ lên mặt Hàn Tiểu Bằng: “Xem ngươi dưỡng mình đến xinh đẹp như vậy, là ngồi văn phòng phải không? Phần tử trí thức?”
Hàn Tiểu Bằng chung quy không phải Trần Hạo, từ nhỏ đều là làm từng bước mà lên, chưa từng cùng lưu manh tiếp xúc, cho nên không rõ quy tắc trong này. Đến trại giam này, thực không thích ứng, nhất thời cũng không chú ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-hao-va-bang-bang/1909752/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.