Chương trước
Chương sau
Thời điểm Santa trở về, Lưu Vũ đã ngủ, nhưng mà đèn trong phòng vẫn bật, cậu cũng không có nằm xuống, nghiêng người dựa vào đầu giường, cả người giường như sắp đổ, tóc mềm mại che khuất trán, ngoan ngoãn ngủ thiếp đi.
Thật đáng yêu, Santa nghĩ.
Santa muốn giúp cậu nằm xuống ngủ cho dễ chịu hơn, thế nhưng vừa mới đi tới bên giường, Lưu Vũ liền tỉnh, vẫn còn mơ màng, cong lên cái miệng nhỏ, tỉnh nhưng chưa có tỉnh hẳn.
"Thật xin lỗi, đánh thức em." Santa nhỏ giọng nói.
Nghe được tiếng Santa, cũng rốt cục thấy rõ người trước mắt, Lưu Vũ còn buồn ngủ bắt đầu làm nũng: "Muốn ôm."
Santa sắp bị cậu manh hóa, một em người yêu dơ tay làm nũng muốn ôm thơm thơm lại mềm mềm, Santa ngồi ở mép giường ôm cậu, vỗ nhè nhẹ lên lưng của cậu giống như là muốn dỗ cậu tiếp tục ngủ, thế nhưng Lưu Vũ lại dần dần thanh tỉnh, chôn ở cổ của Santa ngửi ngửi nói: "Thơm, anh tắm rồi sao?"
"Tắm ở bên ngoài, anh sợ đánh thức em."
"Em đang chờ anh đấy."
"Về sau không cần chờ anh, mệt liền phải đi ngủ trước." Santa nhéo nhéo chóp mũi của cậu nói, "Vốn dĩ em luôn bận bịu, nhất định phải đảm bảo thời gian ngủ đủ."
"Được." Lưu Vũ nghe lời gật đầu, lại giống như nghĩ tới cái gì đó nên hỏi, "Anh sao muộn như vậy mới về?"
"Anh đi tìm lão sư biên đạo, còn gọi điện cho bạn bè hợp tác trước đó, trò chuyện có hơi lâu." Santa xoa xoa mặt Lưu Vũ, nhẹ nhàng nói, "Em từng biên đạo chưa?"
Lưu Vũ lắc đầu, còn nói: "Cùng lắm cũng chỉ tính là có chút tham gia."
"Anh muốn cùng em biên đạo một bài."
"Cùng em?" Lưu Vũ kinh ngạc ngồi thẳng người, mười phần không hiểu nhìn Santa.
Santa chỉ cảm thấy đêm nay Lưu Vũ hết sức đáng yêu, nhịn không được đưa tay nhéo nhéo má cậu, trước tiên không trả lời câu hỏi của cậu, ngược lại là hỏi vấn đề anh lo lắng một ngày nay: "Em vẫn ổn chứ, cơ thể có chỗ nào không thoải mái không?"
Sau khi hiểu được anh hỏi gì, Lưu Vũ có chút ngại, nhưng cậu vẫn là lắc đầu nói: "Em không sao."
Santa nhìn vào mắt Lưu Vũ, dịu dàng như thiên hà trên bầu trời: "Còn đau không?"
"Không đau."
Santa lại tiến tới ở trên môi của cậu nhẹ nhàng hôn một cái: "Yêu em."
Lưu Vũ liền xấu hổ cúi đầu không nói.
Santa yên tâm mới tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Em mệt không? Không buồn ngủ thì nói chuyện cùng anh, được không?"
Lưu Vũ lấy lại tinh thần, cũng nhìn Santa nói: "Chuyện biên đạo?"
"Đúng vậy."
"Cùng em?"
"Ừ." Santa cười khẽ một tiếng.
Lưu Vũ mặt đầy dấu chấm hỏi: "Không phải nên là cùng Riki sao? Anh ấy biên đạo lợi hại như vậy."
Santa nắm lấy hai tay của Lưu Vũ, xoa nhẹ ngón tay cái lên mu bàn tay cậu, hai người giống như đôi vợ chồng già đã yêu nhau nhiều năm, thật bình yên và thật đẹp. Nghĩ được như vậy Santa cười hạnh phúc, một hồi lâu anh mới ngẩng đầu nhìn Lưu Vũ nói: "Anh nghĩ, có một số việc, nếu như chúng ta không có cách nào nói ra miệng, vậy chúng ta nhảy cho người khác thấy, em cùng anh, đều xuất thân người học vũ đạo nhiều năm, nhảy múa sớm đã hoà vào linh hồn của chúng ta, vũ đạo có thể giúp chúng ta nói chuyện, cũng có thể giúp chúng ta giải thoát, cho nên, chúng ta cùng biên đạo một bài được không?"
Lưu Vũ nhất thời bị Santa nói đến không có phản ứng.
Santa nói tiếp: "Anh biết, xét về biên đạo, Riki rất chuyên nghiệp, thế nhưng đây là chuyện của hai ta, anh ấy làm sao có thể hiểu. Một tác phẩm vũ đạo, ngoại trừ sự chuyên nghiệp, tình cảm mới là quan trọng nhất, nếu như có thể cùng em hoàn thành một tác phẩm, một tác phẩm từ đầu tới cuối chỉ thuộc về hai chúng ta, kết hợp những trải nghiệm của chúng ta, tình yêu của chúng ta, suy nghĩ của chúng ta, đấu tranh và sự kiên trì của chúng ta, nỗ lực của chúng ta và ước mơ... hai chúng ta nhảy người khác nhìn, anh vừa nghĩ tới liền phấn khích." Santa nắm thật chặt tay Lưu Vũ, giống như muốn đem loại tâm tình kích động này truyền cho cậu.
Lưu Vũ nhìn Santa, trong ánh mắt của anh đều là sáng lấp lánh ánh lửa, giống như có thể đem bản thân thiêu cháy.
"Chúng ta hết thảy, đều là từ trận battle kia bắt đầu, hai chúng ta hai người chẳng liên quan gì đến nhau, nhảy cũng không cùng thể loại, thế nhưng mà chúng ta đã dung hòa rất tốt, không phải sao? Múa cổ phong của em, street dance của anh, nghe không giống như là thứ có thể đặt chung một chỗ, nhưng nếu như là chúng ta, nhất định có thể, Trung Quốc ưu mỹ, linh hoạt kỳ ảo, mỗi một nơi đều thể hiện ra vẻ đẹp huyền bí của phương đông, là nơi anh vẫn luôn hướng tới, street dance..."
"Street dance là năng lượng, là để cho người ta nhiệt huyết sôi trào, là thanh xuân, là ước mơ, là chấp nhất, " Lưu Vũ tiếp lời Santa, cũng nắm lại tay anh, "Cũng là Santa của em."
Santa nhếch miệng, anh biết Lưu Vũ nhất định sẽ hiểu anh, bọn họ nhất định là tâm ý tương thông: "Cho nên, không cần chuyên nghiệp, vũ đạo là có sinh mệnh, là có ý nghĩa, chúng ta cùng nhau làm đi."
"Được."
Santa giống như thả lỏng không ít, nói: "Không sao, chúng ta có nhiều thời gian, từ từ đi, dù là một năm, mười năm, cũng không sao, anh muốn cùng em biên đạo một sân khấu tốt nhất, sân khấu chỉ có hai chúng ta."
"Không được, thời gian không kịp." Lưu Vũ đột nhiên nói.
"Sao vậy, chúng ta lại không tham gia cuộc thi gì mà."
"Mặc dù không phải cuộc thi..." Lưu Vũ đem tài liệu đầu giường đưa tới trên tay Santa.
Santa cau mày lật hai trang, ăn ngay nói thật: "Em cho anh xem anh cũng xem không hiểu."
Lưu Vũ biết anh xem không hiểu, nhưng mà vẫn giúp anh lật đến trang cuối cùng, thư mời thuần tiếng Nhật: "Cái này anh hiểu chứ?"
Santa tỉ mỉ đọc, là một thư mời tiệc giao lưu văn hóa, nhưng mà cũng không có nội dung gì cụ thể, Santa không hiểu nhìn Lưu Vũ: "Có ý gì? Mời chúng ta tham gia sao?"
"Đúng vậy." Lưu Vũ gật gật đầu.
"INTO1?"
"Không, " Lưu Vũ vốn có thể trực tiếp nói cho anh biết, nhưng mà không biết vì cái gì đột nhiên muốn trêu chọc bạn trai, liền cố ý nói, "Bởi vì... Riki phương diện biên đạo khá là xuất sắc, cho nên công ty để cho em và Riki cùng đi."
"..." Santa sụp đổ, "Tại sao? Anh cũng không tệ! Anh cũng có thể biên đạo!!"
Lưu Vũ nín cười nói: "Mặc dù em biết anh cũng rất lợi hại, nhưng mà..."
Santa cả người đều không tốt, đây là tin dữ gì vậy? Santa xụ mặt: "Làm sao lại như vậy, em cũng không nói giúp anh một chút sao?"
"Em có nói!" Lưu Vũ trịnh trọng nói, "Nhưng mà công ty vẫn cho rằng Riki thích hợp hơn, vả lại em và Riki vẫn luôn rất ăn ý."
Santa tam quan đổ vỡ: "Anh và em không ăn ý sao? Anh và em mới là ăn ý nhất!"
Lưu Vũ giả bộ khó xử: "Vậy em cũng không thể nói cho sếp biết em cùng Santa đang yêu đương, chúng ta mới là ăn ý nhất, phải không?"
Santa cả người ủ rũ, nhưng mà anh cũng đồng tình với quan điểm của Lưu Vũ, lúc này không phải thời điểm có thể công khai... Nói là như thế, nhưng mà vẫn rất khó chịu, Santa nằm dài ở trên giường tỏ ý không muốn nói chuyện tiếp.
Lưu Vũ đẩy đẩy lưng của anh nói: "Có muốn em mang gì về không? Hay là có gì để em mang đến Nhật thay anh không?"
Santa không phát giác ra gì, ủ rũ như cũ nói: "Mang chân tâm của anh đi là được."
"Anh nói, em đến Nhật Bản, có nên đến thăm nhà của anh không?"
"Em không biết nhà anh."
"Riki không biết sao?"
Santa quay đầu, trợn tròn mắt: "Anh cũng không có đi, em và Riki đến nhà anh làm gì?"
"Cũng đúng!" Lưu Vũ rất đáng yêu nói, "Vậy em đưa anh đi cùng, được không?"
Santa dường như đã tuyệt vọng rồi, không dao động chút nào, bộ dạng tội nghiệp, Lưu Vũ cảm thấy buồn cười, rốt cuộc không đùa anh nữa: "Được rồi, lừa anh đấy, em và anh cùng đi."
"Hửm?" Santa ngồi bật dậy, mắt to tròn nhìn Lưu Vũ, như thể chưa phản ứng kịp.
"Ngẫm lại cũng không thể nào là em và Riki đi, anh ngốc sao?" Lưu Vũ cầm phần văn kiện kia lên đối diện mặt của anh nhẹ nhàng quạt một chút, "Buổi họp chiều nay chỉ nói về việc này, hai chúng ta có thể tự biên đạo lấy tiết mục tham gia bữa tiệc tối đó."
"..." Santa giống như là một chiếc máy tính cũ đã chạy nhiều năm, trì trệ chậm chạp, "Anh, anh anh... Chúng ta?"
"Đúng."
"Hai chúng ta?"
"Đúng!"
"Chỉ có anh và em?"
"Đúng!"
"Không thể nào... Không thể nào! Không thể nào..." Santa đứng lên đi quanh phòng, cười ngốc hề hề: "Làm sao có thể chứ? Làm sao lại có chuyện tốt như vậy? Anh và em? Đến Nhật Bản nhảy? Anh có thể dẫn em đến Nhật Bản? Không thể nào, cái này nhất định không thể nào! Anh có đang nằm mơ không?"
Lưu Vũ ôm gối nhìn bạn trai nhà mình tự đánh chính mình xác nhận bản thân có phải chỉ là mơ không. Santa cứ như vậy mãi mới tin đây là miếng bánh từ trên trời rơi xuống, lại bắt đầu kích động đi vòng quanh, Lưu Vũ nghĩ, anh ấy không chê bị chóng mặt à, nhưng mà Santa lại hoàn toàn không cảm thấy chóng mặt, thậm chí muốn đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại cho mẹ báo tin tốt này.
"Còn hơn ba tháng nữa lận!" Lưu Vũ nhắc nhở anh.
"Đúng, đúng!" Santa lập tức nhảy lên trên giường, ngồi nghiêm chỉnh, lại cầm lấy phần văn kiện kia lật đi lật lại, một bên lật một bên nói, "Cho họ một chút kinh hỉ cũng tốt!"
Đây có lẽ là ông trời đền bù cho những tổn thương chúng ta đã phải nhận, cũng là con đường thuận buồm xuôi gió chúng ta có được sau khi vượt qua bao chông gai, là hạnh phúc mà chúng ta đáng được hưởng.
Santa rõ ràng xem không hiểu, nhưng mà vẫn không ngừng lật xem những trang giấy kia, Lưu Vũ bật cười: "Đừng ngốc, nhanh ngủ đi."
"Làm sao có thể ngủ được..." Santa lẩm bẩm, ôm tài liệu vào lòng giống như báu vật.
Lưu Vũ không làm gì được anh, liền kệ anh hồ nháo. Đúng lúc cậu cũng muốn đi phòng vệ sinh, liền đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
"Tiểu Vũ." Santa kêu một tiếng.
"Đây!" Lưu Vũ đáp lại một cách tự nhiên, quay đầu lại nhìn về phía Santa.
Santa ngồi xếp bằng ở trên giường, bình tĩnh lại ôn nhu mà nhìn Lưu Vũ, giống như xuyên qua mộng cảnh mà đến, Lưu Vũ lúc này mới kịp phản ứng, cậu cũng nhìn Santa, cảm giác toàn thân đều chảy một loại cảm xúc ấm áp, Lưu Vũ lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.
"Tiểu Vũ." Santa lại kêu một tiếng.
"Đây!" Lưu Vũ cũng lên tiếng, cậu quay người lại, trở lại bên giường, nhẹ nhàng ôm Santa. Lưu Vũ nói: "Cảm ơn anh, Santa."
Santa dịu dàng vỗ lưng cậu, lại ôm eo cậu đem cậu kéo tới trong lồng ngực của mình, hai người ngã lên giường, Lưu Vũ cả người đều nằm trên người Santa, bọn họ cái gì cũng không nói, cứ như vậy lẳng lặng tựa sát, cảm nhận nhiệt độ cơ thể cùng nhịp tim của nhau.
Hoan nghênh em trở về, hoan nghênh em hoàn hoàn chỉnh chỉnh trở về.
Lưu Vũ cảm ơn Santa tháo gỡ khúc mắc cuối cùng trong lòng cậu, cảm ơn anh đưa cậu tới thành lũy an toàn nhất, bởi vì không thể phá vỡ cho nên đánh đâu thắng đó, bởi vì biết anh toàn tâm toàn ý yêu cậu, cậu mới có thể không cố kỵ không sợ hãi, cậu mới có thể là chính mình.
Bởi vì anh, em tin em là độc nhất vô nhị, em tin em không thể bị thay thế, bởi vì anh, em rốt cuộc hiểu rõ em chính là em, mà anh cũng chỉ có em.
"Tiểu Vũ, em là duy nhất, " Santa nhẹ nhàng nói, "Em đối với thế giới này là duy nhất, em đối Santa cũng là duy nhất."
"Em biết, và em tin tưởng điều đó."
Hoàn chính văn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.