Chương trước
Chương sau
Châu Kha Vũ tuân thủ lời hứa, đổi phòng cho Santa, dù sao thì nhìn tình hình này, không đổi Châu Kha Vũ ở lại cũng là tự chuốc nhục. Còn tưởng rằng Santa sẽ nhảy cẫng hoan hô, nhưng không có, anh chỉ cười cười vỗ lưng Châu Kha Vũ, thậm chí bình thường anh luôn nói nhiều, thời điểm dọn phòng lại có vẻ hơi trầm mặc.
Lưu Vũ có lịch trình cá nhân nên về hơi muộn một chút, các đồng đội giúp Santa dọn phòng, nói chờ Lưu Vũ về vừa vặn có thể cho cậu ngạc nhiên, vừa mở cửa Châu Kha Vũ biến thành Santa... Mọi người đều cười, Santa cũng cười, anh đứng lên nhìn qua mỗi người đều đang bận bịu giúp đỡ, giống như Lưu Vũ không vượt qua được khúc mắc, trái tim của Santa cũng là chồng chất vết thương khó mà chữa lành, thời gian một mình trải qua việc kia, thời gian một mình ở cái phòng này tê tâm liệt phế, đều giống như đã khắc sâu vào trong trái tim của Santa, mặc kệ anh cố gắng ra sao, cũng không thể quên đi chút nào.
Tiểu Cửu quơ điện thoại báo cáo động thái, nói Lưu Vũ đã sắp về, các đồng đội thức thời vội vàng tạm biệt, ai về phòng người nấy. Santa chậm rãi đi đến bên giường, lại từ từ ngồi xuống, anh nhìn bốn phía, lớn hơn so với phòng cũ của anh, đặt hai cái giường cũng không chật, mỗi một chỗ đều giống trong trí nhớ, ký ức trùng điệp mang tới đau đớn khiến Santa sợ hãi, anh không ngừng cầm điện thoại di động lên gọi cho Lưu Vũ, cho đến khi nghe được giọng nói ở đầu bên kia mới thoáng tỉnh táo lại, Lưu Vũ giống như là có thể cảm nhận được sự khác thường của anh, ôn nhu nói: "Em sẽ nhanh đến nhà, em sắp về rồi."
Tổn thương quá nặng, cũng tổn thương quá sâu, không có cách nào có thể khỏi hẳn nhanh như vậy.
Nhưng ít ra chúng ta bây giờ đã là hai người.
Lúc sắp đi ngủ, Lưu Vũ nhìn giường, lại nhìn Santa, nếu chỉ có một cái giường cũng là đương nhiên, nhưng đây lại là hai cái giường đặt cạnh nhau, nếu để Santa trực tiếp ngủ ở giường của cậu, giống như có chút quá mức trần trụi, nhưng nếu ngủ khác giường thì lại có chút...ừmmm giống như là làm bộ làm tịch vậy. Thời điểm Lưu Vũ còn chưa biết phải làm sao, Santa đã lúng túng nói: "Nếu không, anh ngủ giường kia vậy?"
Lưu Vũ chỉ nghĩ anh nghiện còn ngại, cố ý nói "Được".
Ai ngờ Santa thật sự định ngủ ở cái giường kia, đi tới gần kéo chăn lên nằm xuống, cái này làm Lưu Vũ trở tay không kịp, trong lúc nhất thời không phản ứng gì.
Santa cúi đầu, len lén nhìn Lưu Vũ một chút, do dự một hồi, nằm dịch sang một bên, nói: "Nếu không, cùng ngủ chung?"
Lưu Vũ không thể không nhắc nhở anh: "Giường của em ở bên này!" Cái đồ ngốc nhà anh, ngủ chung thì sao không ngủ trên giường của em?
Santa nhìn Lưu Vũ, nhìn một lúc lâu, đột nhiên anh vươn tay, Lưu Vũ đi tới gần anh, lại bị anh ôm chặt lấy, anh ôm vừa vội lực lại lớn, đầu gối Lưu Vũ xém chút đụng vào mép giường, anh đem mặt mình dán ở bên eo Lưu Vũ, buồn buồn nói: "Lưu Vũ, anh sợ."
"Bởi vì em sao?"
"Đây là lần thứ hai anh chuyển đến phòng này, anh không còn dám ngủ giường của em nữa."
Mặc dù đã thông thạo tiếng Trung hơn rất nhiều, nhưng Santa không biểu đạt rõ được sự sợ hãi của anh, anh không có cách nào nói cho Lưu Vũ biết rằng bản thân có biết bao nhiêu sợ hãi, anh nằm ở cái giường kia một lần một lần cầu mong, lại một lần một lần thất vọng.
Mặc dù anh không nói, nhưng Lưu Vũ cũng hiểu, hiểu được việc cậu đột nhiên biến mất đã để lại hố đen trong lòng anh thế nào, Lưu Vũ nhẹ nhàng nắm bả vai Santa, thuận theo bờ vai của anh nắm lấy cánh tay, kéo tay của anh, Lưu Vũ nói: "Đến, Santa, em giúp anh, em ở chỗ này."
Chúng ta là sự cứu dỗi duy nhất của nhau.
Lưu Vũ đỡ Santa ngồi xuống một bên mép giường mình, lại ấn vai anh, chậm rãi đè anh xuống giường, cái tư thế này khiến cậu có chút ngại, nhưng vẫn hôn lên trán anh, nhìn Santa chầm chậm nhắm mắt lại. Lưu Vũ lúc này mới tắt đèn trong phòng, cậu cũng nằm lên giường, chui vào trong lòng của anh, giống như đem cả nửa người đều dựa vào lồng ngực của anh, ngón tay đặt ở ngực của Santa cảm nhận một chút nhịp tim, cậu cảm giác tay Santa chầm chậm đặt lên eo mình, có chút ngứa, nhưng vẫn còn có thể chịu được. Trong màn đêm, Santa nhẹ nhàng ngâm nga một bài hát không biết tên.
Chúng ta đều đã trải qua một khoảng thời gian dài đau thương, không can đảm đến mức có thể quên đi chuyện đó, nhưng nếu kẹt ở chỗ cũ, chúng ta sẽ không thể bước tiếp trên con đường phía trước.
"Santa, chúng ta làm một chuyện to gan đi, anh có dám hay không?" Ngày thứ hai vừa rời giường, Lưu Vũ đã hỏi như vậy.
Santa lập tức hào hứng: "Có thể công khai sao?"
Ách...
"Chắc chắn là không thể rồi." Lưu Vũ không chút lưu tình đánh anh một cái, "Anh nghĩ cái gì thế!"
Santa bĩu môi, ngoài chuyện này còn có chuyện gì to gan nữa sao?
Sau bữa cơm tối, hai người liền tránh né camera chạy tới nhà Lưu Vũ.
Nói chính xác là nhà của Lưu Vũ và anh họ Tô Kiệt của cậu, là nơi đặt chân của bọn họ ở Bắc Kinh, Lưu Vũ cũng đã lâu chưa về nơi này.
Lúc Tô Kiệt nhận được tin nhắn của em trai nói muốn về nhà còn cảm thấy kỳ quái, cậu về làm gì, không đến mức là về thăm chó đấy chứ? Hiện nay nam đoàn đều rảnh rỗi đến như vậy sao?
Vừa mở cửa, vốn Tô Kiệt đang đầu óc mơ hồ, lại càng thêm mờ mịt, bởi vì Lưu Vũ không phải tới một mình, đằng sau còn có Santa, mới đầu khoảng chừng nửa phút Tô Kiệt còn tưởng rằng Lưu Vũ đem đồng đội của cậu về, nhàm chán đứng chờ đồng đội khác xuất hiện, ai ngờ đợi nửa ngày ngoại trừ Santa, thật đúng là không có người khác.
Cho nên mãi đến khi ba người mặt đối mặt ngồi ở trên ghế sô pha, Tô Kiệt đầu óc vẫn mờ mịt.
Lưu Vũ nhìn Santa một chút, lại nhìn Tô Kiệt một chút, cậu hắng giọng một cái, nói: "Em và Santa, hai chúng em ở bên nhau."
Lại rơi vào sự yên lặng kéo dài.
Cũng không phải là Tô Kiệt cố ý muốn tạo ra bầu không khí như vậy, thật sự là đầu óc anh vẫn còn trôi nổi bên ngoài vũ trụ chưa có về. Tô Kiệt nhìn em trai bảo bối vẻ mặt vô tội, lại nhìn sang bên cạnh, Santa đang mở to mắt nhìn, cả người lo lắng, giống như một con Golden bự, một con Golden vừa ngoan lại vừa đẹp mã...
Đợi một lát ——
"Cái gì?" Tô Kiệt rốt cuộc tìm về được lý trí, "Em nói cái gì?"
"Thì là, hai chúng em ở bên nhau, về sau vạn nhất có sóng gió gì, anh giúp đỡ xử lý một chút." Lưu Vũ nói đến mặt không đỏ tim không nhanh, nói xong còn hướng Santa nhướng mày, giống như nói: Thế nào, có lớn gan không?
Tô Kiệt không biết bản thân giờ này khắc này là chấn kinh nhiều hơn, hay là tức giận nhiều hơn, có lẽ cả hai đều không nhiều, nhiều nhất chắc là tắc nghẽn tim mạch, không nhồi máu cơ tim ngay tại chỗ khẳng định là thân thể của mình tố chất quá cứng. Tô Kiệt chỉ chỉ cái này chỉ chỉ cái kia, tức giận đến mức đỉnh đầu sắp bốc khói đến nơi rồi, thật vất vả mới nói ra được câu đầy đủ: "Thì ra là thế, hoá ra là vậy, mấy đứa thật là giỏi a, anh còn nói làm sao mà trên mạng lại có một đống fan CP của hai người, mấy cái bài phân tích này nọ trôi nổi khắp nơi!"
"Anh không có việc gì làm đi đọc mấy bài phân tích về bọn em làm gì?" Lưu Vũ không khỏi phàn nàn.
"Anh muốn đọc sao? Là nó tự đẩy lên đầu trang của anh."
"Vậy anh có thể không nhìn mà."
"Ngày nào anh cũng lo lắng cho ai? Mỗi ngày anh cũng không thể xem tình hình của đối phương sao?" Tô Kiệt tức đến mức ngồi không yên, đứng lên đi qua đi lại, "Anh còn nói sao mấy fan CP này phách lối như vậy, hóa ra hai đứa là thật, hai đứa thật là giỏi a! Nói! Nhặt được lúc nào?"
Chú Golden 'vừa ngoan lại vừa đẹp mã' hiển nhiên đã bị Tô Kiệt lớn giọng dọa đến cả người cứng đờ, chỉ có Lưu Vũ thong dong đáp lại: "Cái gì gọi là nhặt được a?"
"Anh đưa em đến sáng tạo doanh là để yêu đương sao? Em tìm ai cũng được, sao không tìm lấy một cô gái? Nếu thực sự muốn tìm nam, em cũng tìm người Trung Quốc không được sao? Đây cũng quá xa!" Trọng điểm dần dần đi lệch.
Nhưng là Lưu Vũ còn có thể càng lệch: "Đây không phải là trước kia chính anh cũng nói về sau không ngại vợ là người ngoại quốc sao?"
Tô Kiệt tức đến bật cười: "Anh... Anh muốn tìm người ngoại quốc là để có thể sinh bảo bảo con lai xinh đẹp, hai đứa có thể sinh sao?"
"A... mục đích này của anh đúng là không đơn giản mà."
"Lưu Vũ! Anh cảnh cáo em, em đừng trốn tránh trọng điểm, chút tâm tư nhỏ kia của em anh không biết sao?"
"Không có trốn tránh, đây là đến thẳng thắn với anh mà! Bọn em trước kia thật sự không có gì, vừa mới quyết định ở bên nhau thôi, " Lưu Vũ đặc biệt chân thành nói, "Bởi vì bọn em trải qua một số chuyện, kém chút nữa đã bỏ lỡ nhau, cho nên cuộc sống sau này..."
"Em đợi lát..." Tô Kiệt cảm giác đầu mình đau đớn, bụng đau, chỗ nào cũng đau. Tô Kiệt trừng mắt nhìn Lưu Vũ từ trên xuống dưới nói "Trải qua chuyện gì? Hả? Hai người ăn ở cùng nhau, làm việc với nhau vẫn là cùng một chỗ, trải qua chuyện gì được? Chung kết à? Còn bỏ lỡ, làm sao mà bỏ lỡ?"
"Có một số việc, nói anh cũng không tin!" Lưu Vũ mím môi nói, "Nhưng mà bọn em thật sự dự định sẽ ở bên nhau..."
"Không thể!" Tô Kiệt vung tay lên nói, "Tuyệt đối không thể, anh không đồng ý, cho dù ở bên nhau cũng chia tay cho anh!"
Santa bị dọa đến sửng sốt một chút, nhìn Tô Kiệt thở phì phò đặt mông ngồi trở lại trên ghế sô pha, thở mạnh cũng không dám, lắp bắp mà nhìn Lưu Vũ xin giúp đỡ, Lưu Vũ bị bộ dạng nhát gan của anh chọc cười, lại không dám cười, sợ Tô Kiệt lại càng tức giận, vừa vặn thấy Mocha đi tới, Lưu Vũ lén lút nói: "Mocha, lên!"
"Em dừng lại!!" Tô Kiệt chỉ vào Lưu Vũ nói, "Chút tâm địa gian xảo này của em, anh rõ như lòng bàn tay, anh cho em biết, không có hiệu quả đâu! Nói gì cũng vô dụng, em mới bao nhiêu tuổi, em gấp gáp yêu đương làm gì? Em không biết giờ phải tập trung vào sự nghiệp sao?"
"Em biết, nhất định là lấy sự nghiệp làm trọng, chúng em sẽ cùng nhau phát triển sự nghiệp mà."
Tô Kiệt tức không muốn cùng cậu nói chuyện nữa, phất phất tay ra hiệu bọn họ nhanh đi đi.
Santa thì thào nói: "Vẫn là nên đi thôi, có vẻ như đang rất tức giận đó."
"Không có việc gì!" Lưu Vũ an ủi nói, "Anh yên tâm đi, anh ấy từ nhỏ đã không làm được gì em." Nói xong Lưu Vũ cẩn thận từng li từng tí nhảy đến bên người anh họ, Tô Kiệt quay đầu không nhìn cậu, Lưu Vũ lại nhảy đến một bên khác, Tô Kiệt vẫn là không nhìn cậu, còn "hừ" một cái.
Lưu Vũ nhảy đi nhảy lại mấy lần, ngồi xuống bên cạnh Tô Kiệt, Tô Kiệt tránh cũng không thể tránh, trực tiếp đứng lên muốn đi, Lưu Vũ cũng liền vội vàng đứng lên ôm lấy cánh tay ca ca, bắt đầu nũng nịu: "Ai nha, ca, ca ca, đừng nóng giận."
"Buông ra!" Tô Kiệt tránh hai lần, "Chuyện này không thương lượng, ngày nào chưa chia tay thì đừng quay lại đây."
"Không được, " Lưu Vũ ôm cánh tay Tô Kiệt hận không thể đem mình treo lên đấy, "Anh hiểu em nhất, anh khẳng định không đành lòng, anh từ nhỏ đã pha sữa thay tã cho em..."
"Ai thay tã cho em! Anh còn nhỏ như vậy biết thay tã sao?" Tô Kiệt thật sự sẽ bị em trai bảo bối này làm cho tức xỉu mất.
Lưu Vũ còn định tiếp tục chơi xấu, dù sao từ nhỏ đến lớn thì chiêu này luôn hiệu quả nhất, nhưng Santa, người từ khi bắt đầu vào cửa vẫn luôn sợ đến mức không dám động đậy, đột nhiên đứng lên đi đến bên cạnh hai người, đem cánh tay Lưu Vũ gỡ xuống, còn kéo cả người cậu ra phía sau mình.
Tô Kiệt trơ mắt nhìn Santa đem Lưu Vũ kéo ra sau, còn bản thân Santa lại chắn nhanh ở giữa. Santa thật không dám nhìn Tô Kiệt, nhưng vẫn cảnh giác không ngừng lôi kéo Lưu Vũ lui về sau.
Lưu Vũ nín cười, còn nhéo eo Santa, Santa không cam tâm quay đầu lại, ủy khuất nói nhỏ: "Làm gì vậy, em ôm anh ấy nhõng nhẽo, còn gọi ca ca."
"Thì vốn là ca ca mà!" Lưu Vũ bị anh chọc cười.
Tô Kiệt cảm thấy nếu mình chết trẻ thì khẳng định hai người trước mặt không tránh khỏi liên quan, Tô Kiệt tức giận chỉ vào Santa nói: "Cậu có ý gì! Cậu buông ra cho tôi!"
Đáng tiếc cái thằng em ngốc nghếch nhà mình bị lừa mà vẫn còn trốn ở đằng sau Santa, hướng Tô Kiệt chu môi bán manh.
______________________
Golden Retriever: còn gọi là chó săn lông vàng
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.