"Anh ở đâu, anh ở đâu--------------" Lưu Vũ đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy, cậu kinh ngạc mở to hai mắt, ở trong màn đêm cũng lóe thủy quang, lồng ngực phập phồng, thở hổn hển, Lưu Vũ cảm giác hai tay mình đều run rẩy, cậu đưa tay sờ lên cổ, ướt đẫm mồ hôi lạnh, cậu nắm chặt cổ áo, có chút không biết phải làm sao... "Anh ấy đang tìm mình, anh ấy đang tìm mình..." Lưu Vũ không thể tin mà nhìn bốn phía, tối đen như mực, chỉ có một chiếc đèn nhỏ sáng mờ mờ ảo ảo. Bỗng nhiên, Lưu Vũ vén chăn lên bước xuống giường, cậu lảo đảo bước ra khỏi phòng, chạy về phía phòng Santa. Anh ấy đang tìm mình, anh ấy đang tìm mình! Khoảnh khắc tay cậu chạm vào tay nắm cửa, cái chạm lạnh buốt kia dường như đánh thức Lưu Vũ, Lưu Vũ nhanh chóng thu tay lại, thậm chí còn lùi lại một bước. Cậu nhìn cửa phòng, tâm đau đớn không ngừng như muốn lôi cả ra ngoài. Tiểu Vũ đã đi được vài ngày rồi, nhưng nỗi đau dồn nén trong lòng không thể nào tiêu tán trong tức khắc. Lưu Vũ chậm rãi quay về nhưng cậu lại không muốn về phòng, bất tri bất giác đi đến phòng khách. Lưu Vũ không mang điện thoại, không rõ hiện tại là mấy giờ, nhưng cũng không quan tâm. Bị đêm tối bao quanh, cảm giác cô độc từ bốn phương tám hướng đổ tới, Lưu Vũ ngồi ở trên ghế sô pha mà phát ngốc, cậu liền nghĩ tới thanh âm vừa rồi bên tai, cậu nghe rõ ràng, là Santa, thật sự là Santa, anh kêu tên của cậu, anh khóc hỏi cậu ở đâu. "Anh đang tìm em sao?" Lưu Vũ đột nhiên hỏi. Trong màn đêm yên tĩnh, giọng nói của cậu có chút không thật, Lưu Vũ thở dài: "Santa, là em đi lạc rồi sao?" Santa dường như khóc, Lưu Vũ thầm nghĩ, anh ấy vẫn thích khóc như vậy, anh ấy khóc vì mình sao?" Thời điểm ánh mặt trời chiếu sáng cả phòng khách, Lưu Vũ đã cuộn mình trên ghế sô pha ngủ say. Tiểu Cửu còn trách Châu Kha Vũ, cho rằng nhất định là do Châu Kha Vũ ngáy làm Lưu Vũ ngủ không ngon nên mới phải chạy ra đây. Châu Kha Vũ cũng không cách nào biện giải nổi cho bản thân, cậu ta nghĩ không phải vậy a nhưng cũng không nghĩ ra lý do nào khác. Thời điểm Lưu Vũ bị đánh thức, có chút mơ mơ màng màng, đầu cậu có chút đau nhức, nhìn đồng đội một lúc mới nhớ ra hôm nay là kỉ niệm một năm thành đoàn, sẽ có một buổi fanmeeting. Lưu Vũ ngồi dậy, xoa xoa hai má, nhẹ nhàng nói "Lên lầu rửa mặt" liền đi lên. Một chiếc xe buýt đến, người đại diện nói cho họ nghe chút lịch trình sắp tới, và một số điều nhất định phải chú ý. Santa cùng Riki vốn đang ở sau cùng, lại nghe thấy người đại diện nhấn mạnh đợi lát nữa xuống xe nhất định phải theo thứ hạng mà xuống, Santa hơi cau mày. "Santa! Riki! Hai người đợi lát dừng xe thì tiến lên phía trước." Người đại diện hô hào. "Được." Riki đáp lại một tiếng. Đây cũng là rất bình thường, dù sao mỗi người đều có trạm tỷ muốn chụp ảnh, Santa cũng không phải là ái ngại cái này. Mà là anh đang muốn tránh Lưu Vũ. Riki đã sớm nhìn ra điểm bất thường, nhỏ giọng hỏi: "Em và Lưu Vũ sao rồi?" "Không có gì đâu." Santa nói, " Chuyện của Tiểu Vũ khiến Lưu Vũ rất khó vượt qua, em sợ em ấy nhìn thấy em sẽ càng buồn hơn, em không muốn để Lưu Vũ buồn." Ánh mắt Riki nhìn Santa có chút phức tạp, Santa kinh ngạc một chút, vội vàng nói: "Anh nhìn em như vậy là ý gì?" " Bộ dạng này của em.. không phải có chút giống một tên cặn bã sao?" "Anh nghĩ cái gì thế!" Santa cứng họng, " Em có thể phân biệt rõ hai người họ mà." "Nhưng dù sao thì thật sự giống nhau như đúc." Riki nói thầm. "Giống nhau như đúc sao? Không biết vì lí do gì, em lại phân biệt được rất rõ ràng." Santa nhìn bên ngoài cửa sổ, sắc mặt có chút ngưng trọng, " Nói ra thì cũng rất quỷ dị, em luôn cảm thấy trên thế giới này còn có một em khác, nhất định rất yêu Lưu Vũ." "Nghe càng không giống lời một người tốt sẽ nói." Riki rất nghiêm túc mà châm chọc một câu. Santa cười cười, không đáp lại. Buổi fanmeeting rất thuận lợi, đây cũng không phải lần đầu bọn họ gặp mặt fan hâm mộ, tất cả mọi người đều đã quen, chỉ cần nhảy hát một chút, chơi vài trò chơi nhỏ là được. Bởi vì buổi fanmeeting này thời gian gặp mặt sẽ tương đối lâu, nên giữa chừng người chủ trì chu đáo sắp xếp cho các thành viên xuống dưới ăn chút gì đó nghỉ ngơi một chút. Để fan hâm mộ không phải đợi không, màn hình lớn trong buổi fanmeeting có chiếu một vài hình ảnh riêng tư chưa công bố của các thành viên cho fan xem trong lúc chờ đợi. Lưu Vũ một mình đi vào nhà vệ sinh, cậu không ăn nổi thứ gì, rõ ràng chỉ là hoạt động nhỏ, cậu lại cảm thấy rất mệt mỏi, trong gương hiện ra một gương mặt không chút tươi cười, Lưu Vũ đột nhiên nhớ tới trước kia Santa từng nói "Lưu Vũ cười lên là đáng yêu nhất.", cậu cố gắng giật giật khóe miệng, nghĩ thầm, đáng yêu chỗ nào, rõ ràng là rất khó coi. "Cậu là Lưu Vũ sao?" Ở góc rẽ đột nhiên truyền tới giọng nói. Lưu Vũ giật nảy mình, cảnh giác xoay người nhìn về nơi phát ra tiếng nói, trông thấy một người đàn ông đứng đó, tay nâng một bó hoa hồng. Người đàn ông cẩn thận nhìn Lưu Vũ, lại hỏi: "Cậu là Lưu Vũ sao?" Lưu Vũ nghĩ người này liệu có phải hoàng ngưu hay fan tư sinh trà trộn vào không, đây là khu vực nội bộ hơn nữa là phòng vệ sinh, Lưu Vũ đột nhiên có chút phản cảm, cậu tăng ngữ khí hỏi ngược lại: "Anh là ai?" Người đàn ông cười cười, nhưng cũng không có đến gần, anh ta đứng yên một chỗ, nhưng vẫn cố chấp hỏi: "Cậu là Lưu Vũ sao?" Trong giọng nói có vài phần kích động. Lưu Vũ nhìn người đàn ông, khẽ gật đầu. Người đàn ông cũng khẽ gật đầu, như có điều suy nghĩ nói: "Ừm... quả thực rất ưa nhìn." Lưu Vũ cau mày, cậu không muốn dây dưa với anh ta nữa, quay đầu muốn đi. Người đàn ông sau lưng lại khiến cậu phải quay đầu lại, người đàn ông nói: "Cậu còn nhớ Santa chứ?" "Anh là fan hâm mộ của Santa sao?" "Tôi là bạn của Santa," Người đàn ông cười cười, nói tiếp, "Đúng, tôi là bạn của anh ta." Vẻ mặt Lưu Vũ nghi hoặc, lý trí nói cậu nên mau chóng rời đi, thế nhưng thân thể lại tự động tiến lên hai bước hướng về phía người đàn ông, Lưu Vũ hỏi ngược lại: "Anh tìm anh ấy có chuyện gì sao?" Người đàn ông lắc đầu: "Tôi không tìm anh ta, tôi là tìm cậu." Lưu Vũ nhìn người đàn ông, không nói lời nào. Người đàn ông nói tiếp: "Cậu còn nhớ anh ta chứ?" "Chúng tôi là đồng đội, có gì mà nhớ hay không nhớ." "Không phải cái này." Lưu Vũ sửng sốt một chút, người đàn ông nói chuyện không đầu không đuôi, nhưng Lưu Vũ lại đột nhiên ý thức được điều gì đó, cậu gắt gao nhìn chằm chằm người trước mắt: "Rốt cuộc anh là ai?" Người đàn ông đưa bó hoa hồng trên tay cho Lưu Vũ nói: "Lưu Vũ, cậu còn nhớ Santa không? Anh ta nói anh ta đã tỏ tình với cậu trong ngày sinh nhật của cậu, anh ta nói anh ta đã tặng cậu một bó hoa hồng." Lưu Vũ trong mắt chậm rãi đẫm lệ, cậu mở miệng, thanh âm đều đang run run: "Anh ấy ở đâu? Anh ấy... ở đâu?" "Anh ta đang tìm cậu, anh ta vẫn luôn tìm cậu, mai trở về thôi." "Trở về đâu? Anh ấy ở nơi nào?" Lưu Vũ nghẹn ngào. "Ở chỗ cũ, anh ta vẫn luôn ở đó chờ cậu." Nước mắt tranh nhau chen lấn từ trong hốc mắt trào ra, Lưu Vũ chậm rãi tiếp nhận bó hoa hồng kia, giống y hệt bó hoa hồng trong trí nhớ của cậu, là hoa hồng mà Santa đã tặng cậu, nước mắt rơi trên những cánh hoa hồng, cùng với những giọt nước vốn có trên hoa hòa thành một thể. "Tôi còn tưởng rằng, đó chẳng qua chỉ là một giấc mơ..." "Không phải mơ, Lưu Vũ, mau trở về thôi, về thế giới của cậu đi..." Trở về bên Santa của cậu đi... _____________________________ Đại khái có thể đoán ra người đàn ông là ai. Tác giả không giải thích rõ về thân phận cũng như lí do tại sao người đó có thể đi lại giữa các thời không, độc giả tự bổ não với nhau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]