20.
Giang Thần đưa tôi về nhà, xuống xe, bế tôi thẳng vào phòng ngủ.
“Đừng khóc nữa được không?”
"Em có thể cho anh biết những gì đã xảy ra trong bốn năm qua không?"
Nước mắt tôi lần lượt rơi xuống, nhiều khăn giấy cũng ướt đẫm theo.
Nhưng lạ thay, Giang Thần cũng đỏ mắt y như tôi.
Tôi khóc nhiều đến nỗi vai tôi run lên, Giang Thần đã ôm tôi vào lòng.
Mãi đến khi không còn khóc nữa, tôi mới bò ra khỏi vòng tay anh với cái mũi đỏ bừng.
"Giang Thần, anh không phải chán ghét em sao?"
"Ông ấy đã nói rằng cha em đã gi.ế.t. người."
Giang Thần giúp tôi vuốt lại chỗ tóc dính trên mặt.
"Em cũng đã nói cha em không có g.i.ế.t. người, anh tin em."
Câu nói “Anh tin em” lại khiến mũi tôi đau hơn.
Tôi hít một hơi thật sâu và bắt đầu kể lại những gì đã xảy ra trong vài năm qua.
Giang Thần sau khi nghe tôi kể thì sửng sốt, môi mỏng mím chặt.
"Lâm Thanh, sao em một mình gánh vác như vậy chứ?"
Tôi cúi đầu xuống và không nói gì.
Làm sao tôi có thể nói chuyện này với anh ấy?
Giang Thần siết chặt tay tôi, im lặng hồi lâu không lên tiếng.
Thật lâu sau, tôi đã phá vỡ sự im lặng.
“Tháng sau em sẽ trả lại cho anh 50.000 tệ.”
Giang Thần nghe vậy, nhéo mặt tôi, không nhẹ cũng không mạnh.
"Em trả tiền cho anh cái gì nữa?"
"Tiền trong thẻ anh đưa cho em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-tu-va-cua-chong-toi/2760684/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.