Mộng Đình lao qua với vận tốc rất nhanh, trên mặt vẫn còn những giọt nước rơi tí tách nhưng cô ta không quan tâm. Thấy Mộng Khiết đứng yên như tượng, cô ta không nghĩ nhiều liền nhào về phía cô.
Cô thấy thế nghiêng người tránh né, cô ta dơ tay lên chuẩn bị hạ xuống bên má hồng hào của cô nhưng đã bị cô giữ lấy. Mộng Khiết khẽ nhướng mày, bình thản nói: “Ở đây có nhiều người như thế, họ còn đang quay lại cảnh chúng ta ẩu đả, cô không muốn mình lên bản tin sớm nhất đâu nhỉ?”
Sắc mặt cô ta trở nên khó coi, bàn tay bị cô hất ra, cơ thể vô thức lùi về sau mấy bước. Mộng Khiết thở dài, cô cởϊ áσ khoác ra rồi bước đến choàng lên người Mộng Đình. Sau đó ở bên tai cô ta thì thầm: “Đừng giở tính trẻ con khi ở bên ngoài, cũng đừng xem thường bất kỳ ai bởi vì chúng ta đều là con người như nhau. Bộ váy vừa rồi tôi sẽ tặng cho cô xem như lời xin lỗi với hành vi vừa rồi.”
Nói xong, cô lùi bước chân về sau, thái độ không còn cáu gắt như khi nãy nữa mà khẽ mỉm cười gật đầu với Mộng Đình. Cô quay sang đưa thẻ ngân hàng cho nữ nhân viên.
“Tính tiền bộ đồ cho tôi, sau đó gói nó lại đưa cho cô ấy. Đây là món quà mà tôi tặng cho cô ấy.”
Chờ quẹt thẻ xong, cô lấy lại thẻ rồi bước đến vỗ vai cô ta.
“Tôi đi trước. Còn nữa, tôi xin lỗi không phải vì nhận bản thân mình sai đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-truy-the-cua-cao-tong/3438081/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.