- Đình Đình, Đình Đình, giúp tôi với,…Chỉ có cô mới có thể giúp tôi thôi!
Một giọng nữ nhân nhẹ nhàng, đầy mê hoặc vang lên lanh lảnh bên tai cô. Nếu giả sử cô là một người đàn ông chân chính thì đã “sập lưới” ngay khi nghe tiếng nói của cô gái này rồi. Ủa giọng này của ai vậy ta? Cô nhớ là mình đang ngủ trong phòng mà. Đang miên man suy nghĩ, chẳng mấy chốc khung cảnh tối đen xung quanh cô biến chuyển thành một ngọn đồi xanh mướt lọng gió, bầu trời phía trên trong vắt được tô điểm bằng những đám mây trắng muốt, phía dưới chân là muôn vàng loài hoa rực rỡ sắc màu, ong bướm bay lượn từng đàn, lũ lũ, đẹp như một bức họa tiên cảnh. Cô ngơ ngác nhìn ngắm xung quanh, tìm kiếm giọng nói vừa rồi.
Bỗng một trận gió mạnh thổi qua làm tung bay tóc cô nhưng… chưa chính xác lắm, phải nói là một trận gió hoa anh đào mới đúng. Mùi thơm của thoang thoảng, dễ chịu mang đến cho con người ta cảm giác khoan khoái, thoải mái vô cùng. Trận gió vừa dịu xuống một chút thì đột nhiên một làn khói màu hồng nhạt mờ mờ ảo ảo xuất hiện che khuất tầm nhìn phía trước của cô. Dần dần, trong đó một cô gái chầm chậm bước đến bên cô. Đình Đình hoảng sợ, tay nổi hết da gà nhưng cũng có một chút tò mò. Lúc cô chuẩn bị quay đầu bỏ chạy, cô gái trước mặt lên tiếng:
- Đình Đình, đừng sợ, cô… cô phải giúp tôi!
Giọng nói này, aaaaa, là giọng nói cô nghe hồi nãy nè. Đình Đình đứng hình, chân không dám bước tiếp. Trời ơi, có phải cô ta là ma không vậy? Cô ta đến bắt cô sao? Là cô đã chết rồi ư? Ôi mẹ ơi, cuộc đời cô còn dài lắm, chưa có tiền đồ gì hết trơn, cô còn chưa lấy chồng, sinh con mà? Sao có thể chết như vậy chứ?
- Đình Đình, cô có nghe tôi nói gì không?
Aaaa, cô ta gọi cô kìa. Chết rồi, sao bây giờ? Cô ta không lẽ muốn cô xuống địa ngục cùng cô ta chăng? Bao nhiêu suy nghĩ quanh quẩn bên trong cô khiến đầu cô như muốn nổ tung đến nơi. Bỗng một bàn tay chạm vào vai cô khiến giật mình dựng tóc gáy, nổi da gà…
Cô chầm chậm quay lại đối diện với cô yêu nữ đó… Oaaaa, đẹp quá nhaa! Cô sống trên đời hơn 23 năm rồi nhưng chưa từng thấy ai xinh đẹp như vậy đó. Làn da trắng mịn không tì vết, thậm chí đứng gần như vậy cô cũng không thể thấy lỗ chân lông, một vết mụn hay tàn nhang nữa. Đôi mắt ấy, aaa, đôi mắt màu xám khói sâu hun hút khiến người khác không thể rời khỏi mà càng ngày càng đắm chìm trong đó. Đặc biệt không kém là mái tóc. Đây không phải màu balayage – huyền thoại trong giới làm tóc sao? Tóc cô dài đến thắt lưng xoăn mềm óng ả như thác nước bao bọc thân hình nhỏ bé. Cô mặc một chiếc đầm hai dây màu trắng với những họa tiết hoa vàng thêu li ti dài đến mắt cá chân, ở giữa có phần dây rút để khoe ra vòng eo con kiến. Nhìn cô ấy Đình Đình tự dưng cảm giác bị bẻ cong luôn vậy (chơi les sao chị Đình :)) ). Trong vô thức Đình Đình bỗng thốt lên:
- Đẹp quá đi!
- Đình Đình, cô đang nói gì vậy? Cô mau chóng bình tĩnh lại, tôi gần hết thời gian rồi. – Thiền Thiền cầm hai vai cô lắc lắc.
Đình Đình hoàng hồn, nhìn vào cô gái. Khoảng gần một phút sau cô mới lấy lại bình tĩnh nói:
- Cô… cô là ai? Cô cần gì ở tôi? Cô đừng nói là cô định bắt tôi xuống địa ngục á nha. Tôi hông đi đâu.
- HẢ? Cô đang nói gì vậy? Tôi đâu phải yêu nữ đi gọi hồn đâu? – Cô gái hơi ngạc nhiên lên tiếng
- Ách.. Vậy cô là ai? Tôi giúp gì được cho cô? Nếu mượn tiền thì xin lỗi cô tôi không thể giúp được đâu nha – Đình Đình suy nghĩ một hồi rồi trả lời dứt khoát
- Không phải… Chuyện này chỉ cần cơ thể của cô thôi (Chị định làm gì thế :)) )
- Hả? Cô buôn bán mại dâm à? Tôi… Tôi không chấp nhận giúp cô nữa. Tôi đi đây – Nói rồi Đình Đình định cất bước bỏ đi
- Đình Đình, tôi là Nhã Nguyệt Thiền đây. Cô thật sự không nhớ tôi sao?
Cô khựng lại. Ơ sao cái tên này quen vậy ta? Hình như mình gặp cái tên này ở đâu rồi thì phải? Hmmm… Aaaaa, trời ơi, đừng nói cô ta là Nhã Nguyệt Thiền – nữ phụ với cái kết bi thảm nhất của bộ truyện cô mới viết xong đó nha. Cô ta đã “die” trong truyện rồi mà sao còn xuất hiện ở đây? Không lẽ cô ta quay lại trả thù tác giả hả trời??
- Cô là Nguyệt Thiền? Nữ phụ trong bộ truyện “Tiểu bạch thỏ đáng yêu của anh” sao? – cô quay lại hỏi cô ta cho thêm phần chắc chắn.
- Đúng rồi… Đình Đình, tôi không oán hận gì cô hết! Đó là kết cục tôi phải nhận khi làm những điều sai trái khiến cha mẹ và những người tin tưởng tôi phải đau buồn nhưng… Tôi không cam tâm, Ngọc Trân, cô ta rất độc ác, đừng nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá cô ta. Chính cô ta đã cướp gia đình, người yêu, bạn thân của tôi khiến tôi phải đi vào bước đường cùng ngày hôm nay…. – Thiền Thiền cất giọng buồn bã kể lại
- Vậy sao cô có mặt ở đây? Tôi có thể giúp gì cho cô đây? – Vẻ mặt Đình Đình lộ rõ vẻ ân hận thấy rõ. Chỉ vì cô mà cô gái này phải chịu cái kết đau khổ như vậy, cô phải giúp cô ấy!
- Tôi chỉ có thời gian 2 nén hương để đi thăm những người thân lần cuối trước khi về địa phủ chịu hình phạt. Nó thật sự sẽ rất đau đớn, thống khổ. Lúc nãy, trong lúc tuyệt vọng nhất, tôi chợt nghĩ đến cô, chỉ có cô – người sáng tác ra cuốn truyện này mới có thể thay đổi nó. Cô hãy đeo sợi dây chuyền này, lúc thức dậy, linh hồn cô sẽ nhập vào thân xác của tôi và trở về 11 năm trước – năm mọi thứ bắt đầu (hiện tại Thiền Thiền 29 tuổi nhe :)) ). Hy vọng cô có thể biến đổi kết cục câu chuyện, và đừng bao giờ làm bất kì chuyện xấu xa nha. Hãy biến tôi thành con người tốt đẹp và làm vui lòng cha mẹ tôi, khi ấy linh hồn tôi sẽ dần dần được siêu thoát, không tôi sẽ phải chịu nhiều hình phạt đau đớn, không bao giờ được đầu thai. – Thiền Thiền nắm lấy tay Đình Đình nói như khẩn cầu
Cô nhìn sợi dây chuyền trong tay mình. Ôi đây cũng là lần đầu cô nhìn thấy sợi dây chuyền đẹp như vậy. Nó có hình trái tim và màu xanh lam của nó làm cô gợi nhớ ngay đến sợi dây chuyền “Trái tim đại dương” của cô nàng Rose trong bộ phim nổi tiếng “Titanic”. Nhưng có điều khác một chút là mặt dây chuyền của Thiền Thiền có thể mở ra để xem bên trong. Bất giác, Đình Đình nắm chặt sợi dây, nghĩ đến những điều cô gái đối diện cô nói nãy giờ. Cô ấy đã chịu quá nhiều đau khổ trong cuộc sống và một phần trong đó có lỗi của cô. Cô đúng là một tác giả không tốt, cô khiến cô ấy lâm vào cảnh đường cùng bí lối….Nhưng mà, làm sao bây giờ, cô còn cả cuộc sống phía trước, còn đứa em trai tuổi ăn học…Cô do dự, không biết trả lời cô gái này ra sao…
- Đình Đình, cô đang lo lắng chuyện gì sao? – nguyệt Thiền lên tiếng phá vỡ sự yên lặng
- Thiền Thiền, nếu tôi giúp cô thì cuộc sống của tôi sẽ rối loạn mất. Tôi nằm yên bất động trên giường thì em tôi sẽ chết đấy… - cô cuối đầu lộ lên sự nuối tiếc vì không giúp được nhân vật trong truyện của mình
- Cô lo chuyện ấy đấy à? Đình Đình, đừng lo lắng nữa, kể từ lúc cô xuyên vào thân thể tôi, thế giới của cô sẽ ngừng lại, mọi thứ sẽ đứng yên thôi – âm thanh trầm ổn, mê hoặc của Thiền Thiền vang lên.
- Cô nói sao? Ngừng lại? Thiệt sao? – Đình Đình ngạc nhiên lên tiếng
- Ừ tôi nói thiệt mà. Đây là điều kiện mà người xuyên truyện có được. – Thiền Thiền gật đầu chắc chắn nói
Không gian lại chìm trong tĩnh lặng, cô có nên giúp cô ấy không? Một lúc sau bỗng Đình Đình ngước mặt lên nhìn thẳng vào Nguyệt Thiền khẽ nói:
- Được, tôi sẽ giúp cô! Cô hãy chờ tin tốt của tôi nhé.
Câu nói chắc nịch của Đình Đình khiến cô gái có phần hơi kinh ngạc, không thể che dấu nổi sự vui mừng trong đáy mắt thậm chí có chút ngân ngấn nước
- Thật chứ? Thiệt sự rất cảm kích cô. Cô hãy cố lên, tôi tin chắc cô sẽ thay đổi được mà. Tôi đợi cô
Vừa dứt lời Nguyệt Thiền ôm chầm lấy cô khiến cô bất ngờ đứng bất động. Sau một hồi cô phản ứng cô lại cô ấy, vỗ nhẹ như dỗ dàng đứa em nhỏ của mình. Thiền Thiền không thể cầm được nước mắt, khóc nấc lên như một đứa trẻ. Cô lo sợ câu chuyện sẽ không thay đổi, rồi số phận cô sẽ ra sao đây? Rồi cha mẹ cô sẽ buồn bã đến chết mất! Không! Cô phải có niềm tin vào Đình Đình, cô ấy nhất định sẽ làm tốt thôi mà.
- Thiền Thiền, đừng khóc nữa, một khoảng thời gian ngắn thôi, cô sẽ được bình yên, không còn đau đớn nữa. Cô phải tin tôi, tôi sẽ giúp cô bình an mà siêu thoát - Đình Đình vừa noi vừa vuốt lưng cô gái
- Được, được, tôi đợi tin tốt từ cô – Thiền Thiền nói mà khóc nấc
Một hồi sau, hai cô gái buông nhau ra mỉm cười nhìn đối phương. Từ nay về sau, cô sẽ giúp người con gái này giành lại những điều đã mất, sẽ giúp cô vui vẻ mà ra đi. Tới đây hình ảnh Thiền Thiền bỗng mờ dần, xung quanh cũng bắt đầu tối lại và….
Đình Đình mở mắt ra...
Đập vào mắt cô là một trần nhà xa lạ với những chùm đèn sang trọng Kì quái sao phòng cô hôm nay lạ thế? Với lại phòng cô là màu xanh nhạt mà còn phòng này thì màu be. Dời tầm mắt sang bên trái, ủa nhà cô làm gì có cửa sổ rộng và dài đến như vậy?Còn có cả rèm vải xám bằng gấm rất sang trọng. Sau đó nhìn qua nhìn lại cô lại cảm thấy kì kì. Ủa giường cô đang nằm là dạng king size lớn gấp 2-3 lần cái cũ ở phòng cô mà. Lạ quá! Chết chưa, không lẽ bị bắt cóc tốn tiền. Với ý nghĩ trong đầu, Đình Đình tỉnh ngủ hẳn ra. Cô định vươn tay kéo mềm để đứng dậy thì đập vào mắt cô lần nữa là sợi dây chuyền trái tim màu xanh biển đẹp đến lóa mắt. Khoan, aaaaa, ủa cái này của Thiền Thiền mà ta. Không lẽ cô…..
Đình Đình vội vàng hất văng chăn chạy đi tìm toilet. Nhìn mình trong gương, cô trợn mắt chữ A, mồm chữ O nhìn khuôn mặt trong kính. Trời ơi, đây… đây là mặt của Thiền Thiền mà.
- Má ơi, không lẽ mình xuyên không thật rồi sao?
- The end of chapter 3 -
Thanks mọi người nhiều vì đã đọc truyện của em :))) Love all u guys
Thấy hay thì đề cử hay comment giúp em nhe :(((