Lương Nguyệt Nghi do dự một hồi, cuối cùng vẫn bưng chén canh lên, từng ngụm nhỏ uống hết.
Lương Tịnh Du nhìn vết mực loang trước mặt rất lâu.
Cuối cùng, vẫn là vươn tay, lấy một tờ giấy trắng khác.
Lần này khi đặt bút, trong nét chữ vẫn còn vương giận dỗi — nhưng không còn là những dòng nguệch ngoạc vô nghĩa nữa.
…
Từ hôm ấy trở đi, suốt hai tháng ròng rã — Ngày nào ta cũng đích thân mang cơm đến từ đường, chưa từng gián đoạn.
Ban đầu, hai đứa trẻ vẫn giữ nguyên bộ dạng gượng gạo, lạnh nhạt.
Đối với canh nóng và điểm tâm ta mang đến, chỉ hờ hững cầm đũa, chép sách cũng đầy oán khí.
Ta chẳng vì thế mà tức giận, chỉ yên lặng đặt đồ xuống.
Thỉnh thoảng, ta sẽ nhân lúc bọn trẻ đang chép sách, tùy ý kể vài điển cố lịch sử có liên quan tới nội dung bài học.
Hoặc là những chuyện triều đình từng xảy ra — vì gia phong lỏng lẻo, con cháu hư hỏng mà khiến gia tộc suy bại.
Ta không giảng đạo lý to tát, chỉ kể chuyện thật.
Dần dần, tuy chúng vẫn không chủ động trò chuyện với ta, nhưng đồ ăn ta mang đến, chúng đã âm thầm dùng hết.
Khi ta nói chuyện, tuy nét mặt chúng vẫn nghiêm trang cố chấp,
nhưng đầu bút lại chậm lại, và tai thì vô thức lắng nghe.
Lương Hành đôi khi cũng đứng ngoài từ đường nhìn vào, nhưng chưa từng bước vào quấy rầy.
Một buổi tối sau bữa cơm, hắn hiếm khi không về thư phòng ngay.
Ngồi nhấp trà, hắn thản nhiên mở lời:
“Thời gian này, vất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-tro-thanh-ke-mau-cua-on-linh/5004148/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.