“Em ngoan ngoãn ở chỗ này chờ, đừng chạy lung tung, ta cùng tiểu túi khóc sẽ đi đổi lại, nếu như em đi lạc, mẹ sẽ khóc.”
Tư Mộ Băng nói xong, mím chặt môi, thật sự cậu bé không muốn đổi lại.
Nước mắt vốn đã không ngừng lại trào ra theo lời nói của Tư Mộ Băng: “Mặt băng, anh có thể đừng rời đi có được không?
Hức…hức…, chúng ta hãy quay về nhà.
Hức mẹ sẽ rất vui khi gặp anh mà. "
Cho dù đây có là túi khóc nhỏ hay mặt băng hiện tại Manh Manh đều rất thích và cô bé muốn cả hai đều ở bên cạnh mình.
Tư Mộ Băng nghe vậy lắc đầu, “Ở nhà chỉ có bố một, anh phải về cùng bố.”
Manh Manh đã khóc rất nhiều, Cố Nam Ninh cũng liên tục gọi Tư Mộ Băng, Tư Mộ Băng nghiến răng nói với Manh Manh: “Đừng khóc, hãy nhớ, đừng nhận bố một cách bừa bãi, nếu em nhớ anh, thì có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào.Anh đi trước đây. "
Tư Mộ Băng đi phía trước, trong khi Manh Manh vẫn đang khóc phía sau.
Người lớn đi ngang qua nhìn thấy cô bé Manh Manh đáng yêu mà lại khóc như vậy, không khỏi tiến lên dỗ dành cô bé.
Ngay khi Tư Mộ Băng bước vào nhà vệ sinh, cậu bé đã gửi một tin nhắn thoại cho Cố Nam Ninh.
Hai đứa nhỏ vừa gặp nhau liền không thèm nói chuyện, yên lặng cởi quần áo ra.
Sau khi đổi xong, Cố Nam Ninh lạnh lùng nhìn Tư Mộ Băng, “Băng, sau này chúng ta lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-theo-duoi-vo-cua-tu-thieu/2647354/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.