Nhìn về phía trước Nguyễn Thiên đứng ở cổng gần như trở thành một con chó canh gác.
Nhìn thấy hai tiểu gia hỏa chạy tới chạy lui ở cửa, Nguyễn Thiên lập tức tiến lên đón.
"Này, hai vị tổ tông nhỏ của ta, hai người các con cuối cùng đã trở lại, các con không trở về, mẹ các con cũng sắp trở về rồi đây."
Nguyễn Thiên tiến lên một bước, kéo hai đứa nhỏ lên xuống kiểm tra, lẩm bẩm nói. "Lần sau ta tuyệt đối sẽ không nói lời nào, sẽ không đồng ý hai cái tiểu lưu manh một mình ra ngoài, nếu như xảy ra chuyện gì, ta liền chịu không nổi."
Manh Manh cười cười, ôm lấy đùi Nguyễn Thiên, làm nũng nói: "Chú Thiên, Manh Manh biết chú là nhất, lần sau cháu nhất định sẽ không lẻn ra ngoài." thanh âm kết thúc của Manh Manh rất dài, túi khóc nhỏ biết rằng Manh Manh lại nói dối.
Lập tức, cái miệng nhỏ nhắn co rút lại, đỏ như máu cái miệng lớn muốn vồ về phía Nguyễn Thiên, nhưng rất nhanh bị ngăn lại.
"Này, con đừng đến gần ta."
Nguyễn Thiên nhìn thấy chiếc túi nhỏ đang chuẩn bị khóc cảm thấy đau đầu.
"Tại sao ạ? Chú Thiên, túi khóc nhỏ không phải là cháu của chú sao?” cậu bé vừa nói nước mắt liền trào ra, nó thật sự khóc không kể thời gian nào
Nguyễn Thiên liếc mắt nhìn bên trên còn có nước mắt trộn với màu son như "Máu me", oán hận thở dài: "Thiếu niên, bộ dạng con như vậy, chú chịu không nổi?!"
Manh Manh vừa quay đầu lại liền nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-theo-duoi-vo-cua-tu-thieu/2647288/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.