"Ha ha, tôi thật sự sợ hãi, mọi người ở đây đều có thể nghe thấy anh nói như thế, quả thật là một người không có gia giáo. Người ta thường nói, gần mực thì đen gần đèn thì rạng. Tôi vẫn không tin câu này. Bây giờ xem ra điều đó là sự thật. Loại người nào cũng kết bạn được xem ra chính là cùng loại với nhau.”
"Hừm, Nam Hương cô là người nhà họ Cố chúng tôi, dùng của nhà họ Cố chúng tôi, còn ăn mặc lộng lẫy như vậy. Dù cô có mất đi vẫn là người nhà họ Cố? Cô không thể quên những gì bà nội nói sao?Bà nội đã nói với cô từ lâu rồi, đừng dây dưa với những thể loại người như vậy nhưng cô không nghe! "
Giọng nói lớn như vậy, những người không hiểu chuyện gì xảy ra lập tức đứng bên cạnh Cố Thanh Thanh khi nghe thấy lời này.
"Bởi vì cô không nghe lời, bà nội sinh bệnh, cô nói cô xuất ngoại năm năm trở về, vì sao lại quên hết những điều bà đã làm cho cô rồi?Bà nội đối với cô tốt như vậy, ai cũng thấy nhưng cô bây giờ làm như vậy, hoàn toàn là uổng phí công bà nội vất vả nuôi dưỡng, cô thấy mình có xứng với bà nội không?"
Nói những lời dối trá đổi trắng thay đen là mẹ con của Cố Thanh Thanh và Hà Lan Phương là giỏi nhất.
Khóe miệng của Cố Nam Hương co giật, cô chưa bao giờ thấy một người không biết xấu hổ như vậy.
Cố Thanh Thanh thanh âm dần dần trầm xuống, theo sau là tiếng khóc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-theo-duoi-vo-cua-tu-thieu/2647229/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.