Cố Nam Hương không biết làm thế nào mà cô có thể về nhà, cô nằm trên ghế sô pha, không làm gì, không nghĩ gì cả đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Nguyễn Thiên từ tiệc rượu trở về, dựa vào cửa phòng bếp, cầm lấy nước mật ong mà Tương Uyển mang tới, vừa uống nước mật ong, vừa không nhịn được hỏi: “ Em nói là Nam Hương vừa trở về đã như vậy sao?”
"Đúng vậy, hai tiểu gia hỏa đến bên cạnh chị ấy cũng không có trả lời, em hỏi chị muốn ăn cái gì vào bữa tối, cũng không trả lời, cứ như vậy ngây ngốc nằm trên ghế sô pha mất đi cảm xúc giống như một con búp bê, một người không thể cảm nhận được bất cứ điều gì từ thế giới bên ngoài. Thật là lạ?.”
Nguyễn Thiên nuốt một ngụm nước mật ong, gật đầu đáp: “Ừm, hình như là lạ.”
Nguyễn Thiên đặt cốc nước đã uống xong xuống, sờ cằm hỏi: “Hai đứa nhỏ đâu?”
“Chúng đi công viên chơi rồi, một lát nữa hẳn là trở về.”
Kể từ khi Tương Uyển đến, Cố Nam Hương đã không ngăn cản việc chúng muốn ra ngoài chơi, dù sao thì Tương Uyển cũng đã cài đặt thiết bị định vị cho hai đứa trẻ để theo dõi vị trí của chúng tại mọi lúc.
" Được, vậy mau đi hỏi đi, miễn cho hai đứa nhỏ trở về lại hỏi không được."
“ Anh Nguyễn Thiên, anh hỏi đi em sẽ ở bên cạnh trợ giúp.”
"…”
Tương Uyển lùi lại một bước và đẩy Nguyễn Thiên lên.
Nguyễn Thiên trợn mắt nhìn Tương Uyển,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-theo-duoi-vo-cua-tu-thieu/2647218/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.