Thời gian chính là một đi không trở lại. Khi còn bên cạnh những người thân hãy nhẫn nhịn cảm thông cho nhau nhiều hơn, bởi mỗi con người trong một xã hội hiện đại ai cũng có một áp lực của riêng mình. Đừng để khi mất đi rồi mới cảm thấy hối hận thì lúc đó cũng muộn rồi.
Tư Bắc Thần ôm Cố Nam Hương vào lòng ngồi bên ngọn lửa ấm áp tâm sự lại những điều trước kia mà họ đã bỏ lỡ.
“ Tư Bắc Thần, anh giấu em sự tồn tại của Mộ Băng có phải là do anh nghĩ em bỏ con không. Tư Bắc Thần dù có khó khăn đến đâu em cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ con cả.”
“ Tôi biết là do mình chưa tìm hiểu rõ sự tình, đã trách lầm em.”
“ Năm đó Cố Thanh Thanh đem đứa bé đến nhà chúng ta và nói rằng em đã sinh con sau đó vứt bỏ lại đứa nhỏ để chạy chốn sang nước ngoài. Khi đó tôi luôn suy nghĩ không biết bản thân mình thậm tệ đến mức nào mà khiến ngay cả con em cũng không cần. Từ đó trở đi tôi luôn mang trong lòng nỗi hận em, hận em vì đã bỏ rơi bố con tôi, càng hận thì tôi càng nhớ em nhiều hơn, thời gian chưa bao giờ khiến tôi quên đi em cả.
Sau khi biết tin em đã trở về nước lại vào đúng công ty tôi làm, tôi không biết em có mục đích gì nhưng em biết không khi đó tôi gần như sung sướng phát điên lên, nhưng lúc đó trong thâm tâm tôi lại luôn có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-theo-duoi-vo-cua-tu-thieu/2647207/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.