Những người làm luật sư như Vân Tịnh ai lại không muốn nổi tiếng? Chẳng qua là bà không muốn gặp mặt một người mà thôi, dù sau hai người đã không gặp nhau hai mươi năm, hiện tại cũng không cần gặp nhau làm gì nữa rồi.
Cho dù có vô tình gặp cũng chỉ có tiếc nuối dành cho nhau mà thôi.
Vân Tịnh vẫn nhớ mười mấy năm trước bà nhận nuôi Vân Sam trong cô nhi, tuy mọi người đều nói Vân Tịnh cứu cô nhưng thật ra là cô cứu bà.
Nếu không có Vân Sam bà không có ý định sẽ sống đến tuổi này, lúc đó Vân Tịnh vẫn còn rất trẻ chưa từng nếm qua mùi vị của đời, chỉ nếm qua chút trái đắng của tình yêu đã không muốn sống.
Bà không có xuất thân ở danh gia vọng tộc mà là xuất thân ở vùng nông thôn nhỏ, muốn thấy nơi Vân Tịnh sống trên bàn đồ cũng phải dùng kính lúp mà soi mới có thể thấy.
Vừa được tốt nghiệp bà liền lên Bắc Kinh để sống, ở thôn lâu như vậy ai lại không muốn nhìn thành phố một lần, ai không có mơ ước muốn lột xác từ con vịt thành thiên nga?
Bà cũng không ngoại lệ, nhưng hiện tại ngoài hối hận Vân Tịnh cũng không làm được gì, nơi bà từng muốn đi nhất hiện tại là nơi muốn về nhất.
Vân Tịnh còn nhớ năm hai mươi lăm bà kéo theo vali đi về nhà cũ, bà lúc đó rất yếu vừa sinh con xong liền bị ba mẹ của người kia đuổi ra khỏi nhà.
Không đến hai tháng Vân Tịnh mới biết được đứa nhỏ con của bà đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-theo-duoi-vo-cua-tong-tai/863794/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.