"Con bé vẫn còn chưa tỉnh, em không thể đi."
"Vậy đi tìm chỗ nghỉ ngơi một chút."
"Chị! Em sắp xếp chỗ nghĩ cho hai người. Dù sao thì cũng có em ở đây mà."
Cô không thể nói gì được nữa. Dù sao thì cô ở lại cũng không làm được gì. Cô nên nghỉ ngơi thật tốt, chăm sóc mình thật tốt để còn chuẩn bị cho sự trả thù của mình.
Hành lang vắng bóng người, trong căn phòng ngập mùi thuốc sát trùng, Tiểu Lộ nằm đó, an tĩnh đến đau lòng. Trường Tam ngồi bên giường bệnh nắm lấy tay cô áp lên mặt mình. Thà bản thân anh lãnh đủ mọi nỗi đau da thịt còn tốt hơn là bắt anh phải bất lực nhìn người mình yêu chịu tổn thương. Phải chi lúc đó anh đến sớm hơn một chút thì biết đâu mọi chuyện đã khác.
"Tiểu Lộ! Anh xin lỗi... vì đã không bảo vệ được em."
Anh nhắm mắt, cọ cọ má vào lòng bàn tay mềm mại của cô. Quãng đời còn lại, anh sẽ bù đắp cho cô, sẽ giúp cô quên đi những đau thương trong quá khứ.
"Quãng đời còn lại... anh sẽ thay em gánh vác."
Nhất định.
Kéo chăn đắp lại cho cô, bóng lưng cô độc của anh lặng lẽ bước ra ngoài. Nơi góc tối khuất tầm nhìn, người đàn ông ngồi co ro dưới sàn, khóc nức nở. Cảm giác bất lực này sao lại đau đớn và khó chịu đến thế?
Căn phòng vắng lặng, bước chân Trường Tam đi mất, Tiểu Lộ từ từ mở mắt ra. Cô đã tỉnh lại khá lâu rồi nhưng thấy anh ngồi đó nên vẫn giả vờ như mình đang hôn mê.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-theo-duoi-vo-cu-cua-tong-tai-ba-dao/871253/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.