Thẩm Linh chỉ cong môi lên cười, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Lâm Mỹ Kiều trước mặt, biểu cảm không thay đổi hỏi bà ta.
"Bác gái, tại sao lại đánh cháu?"
"Mày...mày...mày còn dám hỏi tao? Tao mới là người phải hỏi mày, mày đã làm gì con gái tao rồi?"
Ồ! Hoá ra là như vậy.
Tại sao bà ta lại hỏi cô đã làm gì con gái bà ta mà lại không hỏi con gái bà ta đã làm gì cô rồi. Đúng là...nực cười.
Nụ cười trên môi Thẩm Linh dần trở nên chua xót. Nếu như, nếu như Nhược Y Lam - mẹ của cô vẫn còn sống thì có lẽ, cô đã không phải chịu ấm ức như thế này. Mẹ cô nhất định sẽ bảo vệ cô. Có phải không...MẸ!
"Mỹ Kiều, có gì từ từ nói. Dù sao thì còn bé cũng giống như con cháu của mình mà".
"Con cháu...Đỗ Minh Tuấn, tôi đánh nó thì ông liền thấy xót sao? Thế nào? Hay ông vẫn chưa quên được con hồ ly tinh Nhược Y Lam đó".
"Bà...bà thật là hồ đồ..."
"Bác gái, xin bác hãy tự trọng. Đừng xúc phạm mẹ cháu".
Ức hiếp cô, chửi mắng cô thậm chí là đánh cô, Thẩm Linh đều có thể nhẫn nhịn. Nhưng xúc phạm đến người mẹ quá cố của cô thì xin lỗi...Dạ Thẩm Linh cô không ngán kẻ nào.
Lâm Mỹ Kiều bị Thẩm Linh nói như thế thì sự tức giận lại càng cao hơn. Bà ta không để ý đến hình tượng cao quý của mình nữa, đứng trước mặt Thẩm Linh đưa tay chỉ vào mặt cô, dùng những lời nói thô tục xúc phạm cô.
Thẩm Linh biểu cảm không thay đổi, đứng yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-theo-duoi-vo-cu-cua-tong-tai-ba-dao/871202/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.