Những nơi bọn họ đi qua An An đều cho người vẽ lại khung cảnh của hai người với cảnh đẹp xung quanh, thời đại này không có máy ảnh nên cô phải thuê một họa sư thật giỏi để vẽ lại hình ảnh cô và Cố Nam Viễn cùng phong cảnh xung quanh. Sau gần một năm cô trở lại kinh thành, nơi này vẫn phồn hoa như ngày xưa, a nhưng lần này tiến bộ hơn có những cửa hàng bánh gato, bánh trứng… cô biết chắc là của phu nhân Manh tướng quân cũng là cô bạn ngoại quốc xuyên không đến đây, không gặp một thời gian mà cô nàng ngày một xinh hơn, ai cũng đã có bảo bối ẩm bồng chỉ có mình cô và Cố Nam Viễn vẫn còn chưa có tiến triển gì vượt bậc! Thật ra không phải cô không muốn toàn tâm toàn ý bên Cố Nam Viễn, nhưng nỗi sợ không biết khi nào sẽ bị kéo trở về thời hiện đại đã làm cô không thể vượt lên, nhiều lần nói sẽ buông xuống nhưng cứ nghĩ đến việc cô trở về bỏ lại Cố Nam Viễn không biết hắn phải sống như thế nào và cô có lẽ cũng sẽ như vậy.
Bao nhiêu đêm An An suy nghĩ đắn đo, tâm sự trong lòng không buông xuống được, cô đi dọc theo mấy dãy phố đến một trà lâu nhỏ gần bờ hồ chọn một cái bàn nằm cạnh cửa số, Bạch Cửu thấy cô có tâm sự hắn cũng chỉ ngồi cái bàn cách đó không xa, Cố Nam Viễn được hoàng thượng triệu vào cung đàm đạo nên An An không muốn đi theo. Suy nghĩ vẩn vơ đến khi một dĩa điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-theo-duoi-dai-ca-cua-nam-chinh/3481270/chuong-55.html