Cố Nam Viễn mấy ngày qua gần như không ngủ, tin tức về đội hình dưới núi được truyền đến liên tục, An An nhìn hắn gầy đi trông thấy, cô đem chén canh hầm đặt lên bàn rồi nói:
- Huynh uống hết chén canh này đi, mọi việc sẽ ổn thôi, nếu Thương Thần Phi trở về Đằng Vân Các chắc chắn bọn họ sẽ rút lui, huynh truyền tin đến người của ta và Bắc Viễn nếu có gặp Thương Thần Phi thì để hắn đi, nhờ vậy mà chúng ta sẽ thoát một kiếp. Nhưng mà nếu cứng đối cứng huynh có chắc phần thắng thuộc về chúng ta hay không?
Cố Nam Viễn nghe cô nói mà trong lòng nhẹ đi phần nào, hắn ôm cô ngồi lên đùi nhẹ hôn lên má An An rồi nói:
- Nếu Thất Dương Cung không chống đỡ nổi ta cũng sẽ quyết chiến đấu tới giây phút cuối cùng, vì vậy khi gặp nguy hiểm nàng nên chạy trước, tìm nơi an toàn mà trốn biết không?
An An thở dài rồi cắt ngang lời của Cố Nam Viễn cô nói:
- Anh em nhà huynh đúng thật là đầu óc nghĩ làm sao không hiểu luôn, chẳng lẽ huynh chết ta một mình có thể tồn tại ở cái thế giới này được hay không? Thêm nữa, tại sao cứ phải khư khư ngoan cố chiến đấu, nếu thực lực đã yếu hơn thì có thể dùng mưu, bất khả kháng nữa thì bỏ nơi này lại, rời đi, còn thở là còn gỡ được, hiểu không? Cái suy nghĩ bảo thủ nhất quyết đấu cho đến chết để bảo vệ Thất Dương Cung của anh em nhà huynh là cố chấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-theo-duoi-dai-ca-cua-nam-chinh/3435534/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.