Trong cơn mê sảng cô la hét đến khản cả cổ mà không một ai đến giúp cô, An An nói trong tuyệt vọng:
- Cố Nam Viễn nhanh đến cứu ta. … sói … rất nhiều sói… hic… Cố Nam Viễn cứu ta… hic… hu…huc.
Một vòng tay ấm áp, quen thuộc ôm lấy cả người cô mà vỗ về, giọng nói nhẹ nhàng, trầm ấm:
- Ta ở đây, ta xin lỗi nàng ta đã đến trễ rồi, An An ta ở đây, không sợ nữa mọi chuyện đã qua rồi!..
Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai làm cô yên tâm đến lạ kì, cô lại chiềm vào giấc ngủ. Cố Nam Viễn vẫn còn nhớ như in ngày hắn tìm được An An, khi nhận được tin báo từ Tất Hàm và Lộ Nhi, hắn tức tốc dẫn người đi đến Tây Trần để tiếp ứng, hắn đánh ngựa ngày đêm không nghĩ, cuối cùng thì đã đến được bên rìa biên giới hắn cho ngựa ngừng lại uống nước và đợi tín hiệu từ Tất Hàm, hắn nhìn thấy phía xa xa bên bờ suối là một bóng người đi không vững, hình như là … hắn không nhìn lầm là An An, người nhớ đêm mong ngàn vạn lần hắn không nghĩ là được thấy cô ở đó nhưng một thân quần áo máu me, tim hắn như nhói lên Cố Nam Viễn đề khí đạp lên yên ngựa bay đến bên An An lúc hắn vừa chạm tay tới người cô thì An An đã kiệt sức mà ngất đi, cơ thể cô nóng như lửa, gương mặt hốc hác, khắp cơ thể đầy rẩy những vết thương lớn nhỏ cánh tay bị sói cắn đầy dấu răng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-theo-duoi-dai-ca-cua-nam-chinh/3435523/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.