Chương trước
Chương sau
Sau hơn 5 ngày thì Bắc Viễn cùng Thi Hiểu Nhiên cũng về tới Trầm Hoa Điện, lần này An An nhìn ra được họ đã xác lập quan hệ với nhau rồi, họ công khai nắm tay đi dạo, có khi thấy Hiểu Nhiên cũng hôn má Cố Bắc Viễn, họ thật đẹp đôi, An An đứng nhìn bọn họ từ xa mà không ngừng cảm thán, nam nữ chính xứng đôi thật, cô nhẹ lấy chân khua nước dưới hồ, nước trong vắt nhìn thấy cả những sợi rong dưới đáy, có vài con cá vàng bơi qua bơi lại nhìn thật vui mắt, phía sau đột nhiên vang lên giọng Cố Nam Viễn:

- Thời tiết lạnh, nàng lại ngồi đây nghịch nước, chân nàng vẫn chưa khỏe đâu! Đưa chân lên đây cho ta.

Nói rồi hắn ngồi xuống, dùng khăn quấn lấy hai chân An An mà lau khô rồi đi giày vào cho cô, một loạt những hành động này của Nam Viễn làm An An có chút không thích ứng kịp, cô cười cười nói:
- Cố Nam Viễn, huynh tốt với ta quá làm ta thích ứng chưa kịp, cứ như lúc trước kia đi, được hay không?

Cố Nam Viễn cười không ngặm được mồm mà nói:

- Không được, nàng giờ là vợ sắp cưới của ta tương lai nàng là cung chủ phu nhân sao có thể như trước kia!

An An nghe hắn nói mà há hốc mồm:

- A, ai đồng ý làm phu nhân của huynh, huynh bị cái gì đập trúng đầu à!

- Ta vẫn đang rất tỉnh táo, nàng cứ đứng yên ở đó ta sẽ từng bước đến bên nàng! Xin nàng hãy tin ta!

An An im lặng nhìn người trước măt, nếu cô đã không trở về thì cứ thử một lần yêu đương cùng đại ca của nam chính xem thế nào, nghĩ là làm An An bước đến ôm Cố Nam Viễn, thấy nàng chủ động ôm mình, Cố Nam Viễn cũng không ngần ngại mà đáp lễ, nụ cười ngọt ngào như gió xuân của cô làm mát lạnh con tim của vị cung chủ Thất Dương Cung, xa xa là Bắc Viễn cũng đang lấy khăn lau mồ hôi cho Hiểu Nhiên.
Mấy hôm sau đã có tin của Hồi Lung quả truyền về, An An biết trước tình hình huống của truyện nên cô đã âm thầm bố trí thêm vài người cao thủ theo bảo vệ cho Hiểu Nhiên, tính tới tính lui cô vẫn không an tâm, trước khi bọn họ lên đường An An nhéc đầy những lọ thuốc nhỏ lớn có đủ giành trị ngoại thương, cầm máu.... Hiểu Nhiên nhìn cô rồi cười nói:

- An An à, muội thật là nhiều chuyện quá, mọi việc đã có Bắc Viễn rồi không cần mang nhiều như vậy đâu. hiiik....

- Không có nhiều đâu, đi nơi rừng thiên nước độc như vậy, mang nhiều chút cũng yên tâm.

Cả hai quyến luyến chia tay nhau. An An dặn dặn lại Hiểu Nhiên có chuyện gì thì trốn thật kỹ, tránh làm vướn tay chân của hắn. Hiểu Nhiên mỉm cười rồi đi về phía Bắc Viễn lên xe ngựa rời đi, lần này họ đi tới biên giới Tây Trần, An An biết bọn họ sẽ tìm thấy Hồi Lung Quả nhưng cái giá phải trả là rất nhiều mạng sống.
Mấy ngày sau đó, An An cứ thấp thỏm lo âu cho Hiểu Nhiên và Bắc Viễn, cô quyết định sẽ dẫn người đến tiếp ứng bọn họ, Cố Nam Viễn nhất quyết không cho cô đi, hắn bát bỏ ngay ý định dẫn người đi Tây Trần của cô, hắn nói:

- Nàng là đang bị ngốc hả? Đường đi tới khu vực biên giới rất nguy hiểm, đường núi khó đi, lại không có ta đi cùng!

- Ta biết huynh đang lo cho ta, nhưng yên tâm ta theo Tiết Thần Y mấy tháng qua cũng học được chút công phu hạ độc tự bảo vệ bản thân được! Không sao đâu, huynh cho ta đi đi, ta biết họ sắp xảy ra chuyện gì mà!

- Ta biết nàng biết trước được mọi chuyện, nhưng tên Thương Dịch Dương của Đằng Vân Các là người khó đối phó, hắn nổi tiếng là tên gϊếŧ người không gớm tay, thủ đoạn thì vô biên, nếu lỡ may hắn bắt được nàng thì phải làm sao, ta không thể tưởng tượng được.

- Ta sẽ cải nam trang đi cùng mọi người, thà ta không biết gì cả, nhưng nếu để ta biết trước mọi chuyện, mà huynh bắt ta không làm gì thì..... ta không thể đứng nhìn họ rơi vào hố lửa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.